Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Bầy thiên nga vỗ cánh (Kỳ 4)- Phan Nhật Bắc

BẦY THIÊN NGA VỖ CÁNH
(xem lại kỳ 3)

KỲ 4:

Về Melbourne, tôi đến nhà thăm thằng bé con anh Phú, người đi cùng chuyến với tôi đến Indonesia và anh đã bỏ thân nơi này sau 3 tháng. Thằng bé đã lớn, lúc đầu nhìn tôi xa lạ nhưng cảm nhận tôi rất thương nó, sau vài giờ nó bám tôi như đỉa. Tôi gặp hết đám đi chung ghe trong vòng một tuần ở Melbourne, nhiều ông bạn đang cày trong các hãng lắp ráp xe Melbourne. Có đến 5 công ty như Ford GMC Nissan Renault… Công ty Renault lương cao mà làm tuần chỉ có 38 giờ, nhàn hạ theo kiểu Âu châu. Kế đến là Ford..., tất cả hãng này đều cưu mang người Việt vì tính cần cù siêng năng và thông minh hơn người Trung đông. Duy nhất đến ngày 30 tháng 4 là đám công nhân mít tị nạn biến mất, các hãng xe đau đầu vì phải giảm sản xuất thất thu cả triệu dollars. Mấy ông chủ đi tìm nguyên nhân: thì ra các ông mít tị nạn tụ tập nhậu và ôm nhau khóc cho quên đời với mấy bài ca Người di tản buồn, Sài Gòn giã biệt rồi Một chút quà cho quê hương… được đài VOA BBC phát thanh. Họ rụng tim nhớ nhà, nhớ cha mẹ hàng xóm thân yêu chắc vĩnh biệt không gặp lại, buồn ơi là buồn. Tôi không ngoại lệ, tôi còn mít ướt khóc mùi mẫn hơn. Mấy ông Tàu cũng nghỉ không làm, sợ bị đánh hội đồng vì tội phản bội.

Bầy thiên nga vỗ cánh- Phan Nhật Bắc

Hết phép tôi bắt tàu lại về Swan hill, công việc đang chờ. Chuyến tàu đi buổi sáng, không ai đưa tiễn vì ai cũng bận cày. Hơn ba tiếng đồng hồ tôi về đến nơi, đang  lang thang trên hè phố thì Jenny lái xe qua. Thấy tôi nàng quay lại mừng rỡ:
 
- Anh Lee lên xe em chở về
- Bạn trai em có ở đây không? anh sợ bị đòn
- Ha… ha… có kungfu mà sợ. Cả xóm này ai cũng ngán anh, thằng bạn trai em nó nghe hết rồi và nó tìm anh đấy!
- Ai thích thì cứ đến anh tiếp

 Về đến căn hộ thấy chiếc xe vẫn còn đậu trong bãi đỗ không sứt mẻ, tôi an tâm. Jenny hỏi:
 
- Em vào với anh được không?
- Em không sợ sao?
- Anh không sợ thì em chẳng sợ
- Jessica khỏe không?
- Anh chỉ hỏi Jessica thôi! Nó đi học lại rồi và bận lắm, không ra đồng nho với em. Tháng sau ba em giải ngũ về làm tại bệnh viện Swan hill, anh có thể về đó làm nếu thích.
- OK chuyện này tính sau. Anh đang đói, nhà không còn đồ ăn, hay là mình đi ăn gà chiên Kentucky?
- Ăn xong anh về chổ em nha. Jenny bá cổ tôi nói: - Em cần anh đêm nay. Trăng rất đẹp và yên tĩnh, hai đứa cưỡi ngựa rất thú vị

Tôi làm thinh gật đầu. Tôi lại phiêu lưu không lối thoát. Chợt nhớ đến bài hát Tình cho không biếu không nhạc Pháp lời Việt: L’amour est gratuit, pas de cadeau.Tout Le monde peut donner beaucoup d’amour  Tình cho không biếu không. Ân tình ai cũng cho được nhiều. Jenny cũng hát tiếng Pháp rất hay và thường hát tại câu lạc bộ. Jenny bảo:  

- Tuổi trẻ anh đã đánh mất khá nhiều. Anh cứ sống với những gì đang có nơi đây. Anh cứ yêu vì đã được yêu. Jessica không lãng mạn như em và anh, nó sống rất thực tế giống dân Do  Thái. Anh đến với nó sẽ không dễ dàng, dù nó rất thích và đang yêu anh. Nó nói với em hôm qua.

Tôi chưa có một khái niệm tổng quát về tình cảm Jessica đến với tôi. Một cô bé chưa đủ 18 tuổi, đụng vào sẽ ra toà, hơn nữa tuổi mới lớn hay yêu sảng chẳng suy nghĩ. Tôi muốn mình đừng dính vào chuyện tình của con nít mới lớn rất mệt. Trong quá khứ tôi đã dính vào và vụt mất làm tôi chếnh choáng mất mấy năm. Tôi định không màng đến nữa…

Dòng sông Murray nước êm đềm trăng soi sáng cả một dãy đồi. Trên lưng ngựa chúng tôi chạy dọc theo con sông. Tôi biết cưỡi ngựa sau vài giờ tập, con ngựa cũng không dở chứng khi thấy tôi leo lên lưng. Đến khúc sông, một bóng người lao ra, tôi hoảng hốt kêu lên: Ối!... Jessica dừng lại, nhìn kỹ hơn thì ra thằng bạn trai của nàng xuất hiện với cây shotgun trên tay. Tôi quay ngựa, nằm sát trên lưng ngựa chạy. Tiếng súng bắn theo nhưng bắn hù vì tầm đạn bay lên không trung không bay về hướng tôi. Về nông trại thì bà Maria đã chạy ra khi nghe tiếng súng trong đêm. Bà ngỡ ngàng khi thấy tôi. Lúc đến gần Jessica cũng chạy ra, rồi nàng quay vào không nói một lời khi hiểu chuyện tôi và chị nàng.

- Anh có sao không, Lee? bà Maria hỏi
- Dạ không sao. Cháu sẽ về ngay nhưng không biết làm sao để con ngựa này tự quay lại vì ban đêm
- Jessica đâu?
- Cháu nghĩ đang nói chuyện phải quấy với bạn trai
- Hai đứa làm gì nên chuyện này?!

Tôi làm thinh dắt ngựa ra sau nhà thì Jessica và thằng bạn trai về. Tôi lủi vô con đường tối về hướng ánh đèn về bệnh xá, đi bộ đến 3 giờ sáng dọc theo vườn nho về đến nhà, đi ngủ trong phập phồng nhưng rồi mệt ngủ một mạch đến 7 giờ

Mọi chuyện êm xuôi trong đêm. Sáng tôi hơi lo nên ra xe đi làm sớm, mở cửa xe đề máy tôi gài số nhưng chiếc xe đứng im ru không di chuyển. Tôi tăng thêm ga nhưng vẫn im ru không lẽ hộp số bị hư? Tôi gài số lùi xe vẫn đứng im, bực mình xuống xe ra phía sau thì hỡi ơi, hai bánh xe sau biến mất, cầu xe được kê lên mấy cục gạch một cách chắc chắn. Tôi không biết trong lúc tôi về Melbourne ai đã gỡ mất hai bánh xe sau

- Hi Master, về hồi nào vậy? thằng Mark dậy đi làm thấy tôi lui cui hỏi
- Tao về hôm qua lúc trưa, mày thấy ai ăn cắp hai cái bánh xe của tao không?
- Oh My God, hôm qua tôi coi chừng nó còn, mà tôi nghĩ chỉ mất trong đêm nay  thôi !

Tôi biết ai là thủ phạm nhưng làm thinh. Thằng Mark gọi cứu hộ giúp rồi đi làm, tôi lóng ngóng đứng chờ. 15 phút sau họ đến nhưng chịu thua vì không có mâm phải gọi xe kéo, tôi nói thôi để đi Wrecker mua toàn bộ. Thằng Sam đưa tôi đi làm và giúp tôi mua bánh xe đem về gắn, tốn mấy chục dollars hết cả ngày lương. Sau vụ này tôi  lánh mặt Jessica và không vào nông trại nữa. Tôi cần phải có cuộc sống êm ả không rắc rối.

Một hôm đi làm về, tôi thấy hai cái bánh xe của tôi bỏ trước cửa với hàng chữ “I’m so sorry”. Tôi không biết làm gì với hai cái bánh xe này, nhìn kỹ lại thì cũng đã mòn gần phân nửa nên quăng vô một góc rồi chửi thề.
 
Bệnh xá mấy hôm nay bận rộn vào mùa cúm, tôi chích thuốc ngừa mỏi tay. Cúm Úc mỗi năm giết chết hàng ngàn người, đa số mấy ông bà già lớn tuổi ít sức đề kháng, còn tụi trẻ chẳng có tên nào đến chích ngừa. Ra đường người già ho xù sụ, tôi sợ bị lây nên tránh tối đa. Tôi khuyên họ nên ăn táo, uống chanh với mật ong và uống nước nhiều. Mật ong nơi này rẻ rề, ong hút mật hoa khuynh diệp nên có mùi thơm rất lạ. Có ông Úc già nói với tôi “One apple, a day keep Dr away”. Tôi đồng ý

- Lee, mày tháo khớp lần nào chưa?

Nghe tiếng Dr John, tôi quay lại. Đang lui cui lụi mông ông thổ dân có da đít dày như da bò tót, kim 13 đâm vào dội ra, tôi chơi luôn kim 20 rút thuốc, ông la bài hãi. Ông Dr thấy tôi lụi cây kim 20 nhăn mặt nói:

- Mày chơi ác, chắc ngày xưa mày lụi VC giống ông này ?
- Không thưa Dr, tôi chỉ lụi tụi Military police (Quân cảnh) với kim này và penicilin 500 ngàn
- Trời, nó đau tận mạng- ông Dr John cười ha hả
- Dr vừa hỏi tôi ?
- Tao hỏi mày có tháo khớp lần nào chưa?

Tôi bỗng nổi máu tếu nói:

 - Năm 1972 mùa hè đỏ lửa, tôi từng cắt gân thương binh bằng dao mổ heo và khâu lại bằng dây đồng của điện thoại.
- Mày xạo vừa thôi !
- Thiệt, lúc đó cạn kiệt thuốc men lẫn dao mổ và chỉ khâu.
- Tao cho mày lãnh giải Nobel y khoa vì phát minh đó. Thôi tao tin. Trên phòng cấp cứu có ca đụng xe, chân nát bấy chờ tháo khớp. Mày lên giúp tao vì thằng Tony đi phép rồi. Mày ở lại làm luôn cho đến khi thằng Tony về, OK ?

Không cho tôi trả lời ông quay lưng biến dạng. Tôi lên phòng mổ, nhân viên gây mê đang làm việc. Một ông Úc đen đang nằm mắt lơ láo nhìn chúng tôi

- Ông muốn mổ mê hay mổ tỉnh ?
- what’s ???
- Mổ tỉnh là cho ông thấy tôi cắt chân ông ra. Mổ mê là ông không thấy gì trong lúc cái cù lẳng của ông vĩnh biệt  thân thể.
- What the hell of you talking about China (ông chửi)

Ông thổ dân gầm lên gọi tôi là Tàu, ông John la tôi đừng đùa nữa

- Gây mê bao nhiêu phút, máu bao nhiêu cc Lee?  

Tôi nhìn cái chân nát bét rồi nói:

- Một bịch 600 cc máu, khoảng một tiếng gây mê là đủ.

Ông Dr John nói:

- Mày nhanh thật, đúng ý tao

Chụp thuốc mê vừa xong nhá đèn lên ông ta thiếp ngay. Lấy dao mổ, tôi ra hiệu y tá nhắc cẳng ông treo lên, rồi cắt nhượng chân gần ngay khớp, chừa một khúc để bọc da lại cột động mạch  khâu lại. Ông Dr John để tôi thao tác, tôi làm gọn không bầy nhầy vì dao khá bén dù da ông này cũng dày như da bò tót. Nhìn bịch máu hơn phân nữa, tôi túm da sau khi lóc hết mỡ bao quanh khớp rồi khâu lại. Công việc đúng 55 phút 25 giây. Áp huyết tốt, tim  bình thường và bịch máu cũng vừa hết

Tôi bỏ dao tháo khăn bịt mặt rồi rửa tay. Ông Dr John im lặng nhìn tay tôi lóc thịt như lóc thịt heo rồi gật đầu nói:  

- Rất tốt, tao nghĩ mày nên làm luôn nơi này !
- Thôi! ông cho tôi thoải mái dưới kia. Tôi chán mùi ete lắm rồi. Khi nào cần tôi lên

Dr John không nói gì, trong đôi kiếng cận ông nhìn tôi với đôi mắt thương mến và rất lạ. Tôi đọc được trong ánh mắt ấy vừa thán phục vừa tiếc nuối. Nhưng vì sự thương cảm của ông dành cho tôi mà tôi bị nạn sau này.

Mấy hôm sau ông Úc đen chống nạng đi xuống tìm tôi cám ơn và xin lỗi khi gọi tôi là thằng China

- Ok Sir, tôi làm nhiệm vụ của tôi thôi. Thật ra tôi đùa cho vui để bệnh nhân vui trước khi mổ là chuyện thường.
- Tao đâu có biết nên giận mày.

Tôi không la cà nơi cái Club nữa sau vụ nhận viên đạn shotgun bắn dọa của thằng bạn trai Jenny. Tối về tôi trùm mình trong cái túi ngủ, ngủ thật sớm sớm còn hơn gà.

Cộc… cộc… có tiếng gõ cửa. Trời vừa chạng vạng, tôi hé mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy Jenny và Jessica cùng tiếng ngựa hí. Tôi phân vân rồi làm thinh không mở cửa, sợ dính vào gây thêm nghiệp chướng.

- Lee, mở cửa nếu không mở tụi em ngồi đây đến sáng.

Tôi nhất quyết không mở. Và bên ngoài hai cô gái cũng không về. Đến 12 giờ khuya tôi đành chịu thua ra mở cửa thì Jessica tràn vào như cơn lốc ôm tôi. Jenny đứng tần ngần rồi cũng vào. Tôi đốt lò sưởi. Cả ba nhìn nhau tôi không nói một lời
 
- 12 giờ rồi, khuya quá tụi em ngủ lại đây.

Nhưng tiếng vó ngựa từ  xa vang lại. Bà mẹ Jessica xuất hiện dắt hai người trở về Tôi đứng lên đưa ra tận cuối đường

- Cuối tuần Paul về. Anh nên gặp chúng tôi nói chuyện
 
Bà Maria ra lệnh, tôi gật đầu. Tôi đã gây náo loạn cái xóm nhỏ này, không biết có đi dễ khó về như Kon Tum không?

Cuối tháng tôi cho võ sinh thi lên đai. Tôi vẽ hình ông tổ sư Đạt ma và dẫn giải câu chuyện về nguồn gốc võ thuật từ đâu và để làm gì. Mấy tờ báo lá cải Swan hill đến làm phóng sự. Trước lúc cho võ sinh song đấu, tôi biểu diễn màn bay qua 5 võ sinh rồi đá ván do anh em thằng Sam cõng nhau. Báo lá cải tung hê có Bruce Lee  đang ở đây với tấm hình đá bay nổi tiếng của tôi. Sau đó đến màn tự do song đấu.  Anh em thằng Sam biểu diễn đá bay cao. Không biết đêm qua nó có làm gì với con bồ nó không mà khi bay lên đá thằng Mark hết xí quách, mất trớn đá vào quai hàm thay vì miếng ván do thằng Sam anh nó  cầm. Thế là máu mồm chảy ra, thêm một cái răng lung lay. Tôi chạy lại nâng nó lên rồi chở vào bệnh xá. Màn biểu diễn chấm dứt.Thằng Sam có thêm hai cái răng giả, nó nói là kỷ niệm khó quên.

Lò võ càng đông tôi không kham nổi, nên chia ra cho anh em thằng Sam dạy từ đai trắng đến đai vàng. Mỗi chiều cuối tuần 2 tiếng đồng hồ xong tôi rảnh rỗi đi thả dê. Gái nơi hẻo lánh này khó tìm quá, lại phải vác thân ra nông trại ông Paul. Gặp tôi, ông vui ra mặt nhưng nghiêm nghị cảnh cáo vụ thằng boyfriend của Jenny bắn tôi bằng cây shotgun của ông. Tôi làm thinh lì ra, cứ chai mặt may ra có vợ. Jessica đã đậu lớp 12 điểm khá cao và tính học y khoa tại Melbourne, nhưng đại học này tiêu chuẩn khá khắt khe và bằng cấp có giá trị cấp 10 quốc tế. Tôi khuyên nàng nên nạp đơn, hy vọng với số điểm trên 90 thì OK. Bà Maria rất chịu khó kèm chặt con gái, những thân thiết giữa tôi và Jessica bây giờ bị hạn chế tối đa. Tôi không quan tâm nhưng ít lui tới trừ khi muốn học bay Cessna cùng ông Paul. Tôi muốn có bằng lái máy bay, đang có cơ hội học free tại sao không? Ông Paul và tôi trở nên thân thiết. Ông Dr Williams cũng gần về, ông sẽ ở tại đây với Jenny.
 
Dòng đời trôi nổi, lúc gần 24 tuổi tôi nhận được thư nhà từ bên Pháp chuyển qua. Mừng quá. Ông già chỉ nặn có vài hàng, không thấy em gái tôi viết gì. Thư đến tay tôi mất 6 tháng (chắc đi bộ), thôi có thư là vui rồi. Ông già tôi không có khiếu văn nên viết hà tiện. Ông chỉ biết lẩy Kiều và Lục Vân Tiên. Tôi thường chọc ông: Vân Tiên cõng mẹ chạy ra/ đụng phải cột nhà cõng mẹ trở vô. Ông rất ghét nhưng lúc chọc ông tôi bảnh chọe rồi, cũng viết lách lai rai trên Tiền phong Quân đội, khi anh tôi đem về ông có đọc được, con mắt các ông anh hung thần lúc nhỏ nhìn tôi có vẻ nể nang hơn. Ông già thì nói văn chương không bằng xương cá mòi, bởi cá mòi dùng để làm nước mắm, dân hàm hộ Phan Thiết giàu có nhờ nghề làm nước mắm nên không cần học nhiều, văn chương càng không giàu được. Chuyện dĩ vãng không liên quan đến hôm nay nhưng nhìn vỏn vẹn 25 chữ ông già tôi viết cho tôi vượt thời gian 6 tháng từ bên Pháp, chị quen chuyển sang Úc đến tay tôi không khỏi ngậm ngùi.

- Lee mày có thư nhà?

Ông Dr John hỏi tôi khi thấy tôi cầm lá thư ngồi thừ ra  buồn hiu. Ông đi lại vỗ vai tôi:

- Mày cố gắng vui lên. Cho mày hay cuối  năm nay tụi Medical Council sẽ cho mày thi trắc nghiệm và đi học partime rồi lấy bằng tại Úc. Tao xác nhận mày rất giỏi, mày đừng để mất cơ hội
- Mình tìm cơ hội, đừng để cơ hội tìm mình.

Tôi nói, và ông cười: - Ok. Bóng ông quay ra lưng khom khom giống ông già tôi. Tôi lại mít ướt nữa rồi, nước mắt bỗng ứa ra. Nhìn về phía xa xa những giàn nho ẩn hiện, tôi chợt nhớ đến Jessica. Ngày mai là cuối tuần, không có ca trực rơi vào, tôi được nghỉ.

Vừa ngủ dậy chưa kịp rửa mặt thì nghe tiếng  gõ cửa, tôi mở cửa thì ông Paul cười:

- Lee, chào buổi sáng. Hôm nay mày rảnh bay với tao đi xa về vùng thượng nguồn con sông Murray săn nai.

Nghe đến săn và giết động vật tôi không thích lắm đành nói láo:
 
- Sir, tôi có ca trực hôm nay không rảnh, xin lỗi khi khác. Ông về rủ bạn ông đi.

Ông Paul tiu nghỉu lắc đầu đi về. Tôi tiễn ông, ông nhảy lên lưng ngựa không thèm bye tôi, đúng là mấy ông già ỷ có con gái làm tàng. Tôi lầm bầm vào nhà không quan tâm nhưng không thoát nợ, đến trưa thì bà Maria chạy tìm tôi:
 
- Lee, máy bay bị trục trặc, bơm xăng bị hư. Paul gọi về nói tôi tìm anh nhờ đem bơm xăng phụ vào để thay. Ông đáp xuống cánh đồng cách đây hơn mười dặm anh có thể giúp đi với tôi đến đó được không? Please!


Nhìn đôi mắt khẩn thiết của bà lòng tôi chùng xuống, không thể từ chối. Tôi nói bà về trước tôi lái xe theo

- Khỏi mày lên ngựa đi với tao

Tôi ngần ngừ không dám lên thì bà kéo tôi lên:

- Mày ngại va chạm, nên nhớ tao là mẹ Jessica bạn gái của mày. Thôi đi.

Tôi đi quên đóng cửa cánh cửa, căn phòng mở toang. Thôi kệ thằng Sam sẽ đóng dùm, gia tài tôi chẳng có gì. Ngồi sau lưng mẹ Jessica, ngựa chạy nhanh tôi sợ té không dám ôm eo bà, chỉ bám lấy yên ngựa gồng mình. Bà cười nói:  - Mày ôm đi, come on son. Tôi làm thinh không ôm và cũng sắp đến nhà.

- Vào lấy bơm xăng và đi ngay, mang đồ ăn theo. Tao một con ngựa, mày một con, tao tính chính xác đi và về  khoảng 3 tiếng.

Tôi nghe lệnh bà phụ nữ Do Thái này răm rắp, cái bơm xăng bự to nặng gần 2 ký bằng con heo dầu của xe Truck hạng nhẹ

- Cần đem theo đồ nghề không mom ?
- Không cần, trong máy bay đã có sẵn

Chúng  tôi sãi ngựa chạy về hướng tây dọc theo bờ sông. Bây giờ 11 giờ trưa,  khoảng 12 giờ sẽ đến nơi. Bà Maria nói không cần gấp, bà quen đường  nên chạy thong thả  song song trên cánh đồng đầy cỏ. Tôi hỏi Jessica đâu?

- Nó về Melbourne để lo việc học

Nghe bà nói tôi buồn, như vậy Jessica không màng đến tôi nên nàng đi không nói một lời. Tôi im lặng cho đến nơi. Chiếc Cessna nằm phơi mình trong ánh nắng dịu của mùa đông. Trời thoáng lạnh, đi vội quá tôi không đem theo áo lạnh và bụng thì đói vì gần giờ ăn trưa. Thấy tôi im lìm bà Maria ngại không nói năng gì, khuôn mặt mồ hôi lấm tấm. Tôi biết bà mệt nên cười nói: - Máy bay kìa mom. Bà vui vẻ lên tiếng: - đến nơi chúng ta ăn trưa, son. Ông Paul đang lụi cụi gỡ cái bơm chưa xong vì nó nằm dưới nhiều thứ, bàn tay ông to như nải chuối chát của VN nên rất khó mày mò, cần phải có bàn tay nhỏ để lồng vào. Thấy tụi tôi tới ông mừng ôm vai bà Maria và hôn bà rồi nhìn tôi nói:

 -Tao cám ơn mày Lee, làm phiền mày quá. Ráng lên tao gã Jessica cho mày
- Cho tôi ăn cái đã xếp, đói rồi

Ăn vội bánh mì và thịt hộp mang theo xong tôi bắt tay vào việc. Chỉ 15 phút tôi tháo hết mấy con ốc trong phía sâu bộ hoà khí, bên trên dễ thì ông Paul tháo. Cho máy nổ xong ông Paul nói hai mẹ con về cẩn thận vì có tin thời tiết báo giông bão, mưa lớn sắp đến, nhớ giữ liên lạc với nhau qua bộ đàm có sẵn bên yên ngựa. Chúng tôi quay ngựa về hướng cũ, nửa đường trời bỗng tối sầm, giông bão và gió rất mạnh thét gào ghê rợn trên rừng cây Read gum và khuynh diệp. Tôi lo lắng nhìn bà Maria, bà tỉnh bơ không có gì biểu hiện lên mặt, chắc bà quen thời tiết nơi này.Trời đen nghịt, mưa rơi nặng hạt, cả hai chúng tôi lấy khăn đắp ngựa trùm lên. Bà Maria chạy nước rút, tôi theo bén gót nhưng … ầm… ầm… tiếng sét đánh vào khu rừng phía sau làm hai con ngựa giật mình tung vó chạy không phương hướng. Tôi sợ quá nằm rạp trên lưng ngựa. Con ngựa tôi cưỡi còn trẻ và nhác, nó chạy bán mạng về hướng nào tôi không biết và bà Maria  lạc tôi luôn. Đồng hồ kim dạ quang chỉ đúng 3 chiều mà trời tối mịt trong một màn nước dày đặc. Con ngựa mệt chạy chậm lại, tôi gìm cương vỗ về nó. Dưới chân nước cuồn cuộn chảy, tôi gò cương tìm một nơi đất cao nhưng tối quá không thấy gì. Con ngựa tự biết đi tìm đến vùng đất cao và hí vang trong đêm để tìm con kia nhưng vô vọng. Tôi chực nhớ đến cái bộ đàm, lò mò lấy ra bật lên. Ánh sáng xanh lơ phát ra, pin đầy. Tôi rà tần số nhưng vô hiệu. Mưa càng lớn, con ngựa dường như sợ hãi dù hết sấm chớp, nó cứ hí vang trong đêm vắng. Lòng tôi như lửa đốt, tôi cứ mở máy chờ biết đâu ông Paul sẽ liên lạc. Gần đến 8 giờ tối thì có tiếng liên lạc: May day, May day... Tôi mừng quá lên tiếng:

- Roger roger 5/5 tôi đây
- Lee, mày và Maria sao rồi?
- Tôi mất dấu mom rồi
- Mày cố gắng tìm, tao sẽ đến mưa gần tạnh rồi nhắm hướng đông nam đi nhé.

Trời hết mưa, tôi định hướng cánh rừng trước mặt giục ngựa chạy. Con ngựa đói không chịu đi. Tôi chẳng biết tìm đâu cỏ hay lúa mạch cho nó ăn, vỗ về mãi nó mới chịu đi chậm rãi đến cánh đồng tối om có lúa mạch chưa trổ bông. Như vậy đã ra khỏi cánh rừng. Tôi cho nó gặm no nê, xong nó hí vang, tôi nghe tiếng ngựa hí đáp lại văng vẳng và tiếng ông Paul lên máy: - May day May day... Lee, tao gần đến bờ sông nhưng nước chảy mạnh không qua được. Maria đang chờ mày nơi bìa sông. Cố lên...

Tôi giục ngựa chạy nhưng tối quá không dám chạy nhanh. Gần nửa tiếng tôi đến bờ sông, thấy bóng ngựa đứng dựa bên gốc cây bạch đàn, bà Maria nằm bẹp trên lưng. Tôi gò cương nhảy xuống, chạy đến. Bà rất mệt kêu tôi đỡ xuống. Tôi đỡ và dìu bà vào hốc cây. Bà ướt như chuột và tôi cũng vậy. Không cách nào khác tôi kéo ngựa bắt nằm xuống lấy hơi ấm cho bà. Con ngựa rất khôn nó nằm yên. Tôi sờ trán bà hâm hấp nóng.

- Lee, mom xin lỗi làm phiền con.
- OK mom nghỉ  đi, Paul sắp đến.

Tôi ngồi xuống để đầu bà tựa vào tôi, bên kia bờ sông ánh đèn vụt sáng. Tiếng ông Paul vang lên: - Lee chờ đó tao cho cho chó đem dây sang. Ánh đèn lóe lên chiếu sáng rực mặt sông. Ông Paul cho con Dingo mang dây lội sông sang. Dingo là giống chó sói nhưng đem về nuôi đã thuần hóa và rất khôn giống như chó Phú Quốc của Việt Nam. Tôi nắm sợi dây thừng lớn cột vào gốc cây, ông Paul men dây lội sang.

- Tao với mày cố gắng đem Maria qua sông. Tao cõng Maria mày dắt hai con ngựa theo sau, nước chảy mạnh quá tao sợ ngựa bị cuốn trôi. Ok?

Nghe tiếng nước chảy rất mạnh tôi ngại nhưng không cách nào khác. Ông Paul bảo bà Maria:
 
- Em ôm chặt anh men dây qua sông
- Không được, cứ để em trên lưng ngựa, không sao đâu.

Chúng tôi để bà ngồi trên lưng ngựa, men theo dây. Khúc sông rộng khoảng 20 mét có thể có cá sấu. Tôi đi sau, tay dắt con ngựa Luci lần mò cùng ông Paul vượt qua khúc sông nước chảy xiết nguy hiểm. Lên bờ ông Paul thót lên lưng ngựa ôm chặt bà Maria chạy nhanh vì bà đang lên cơn sốt. Tôi dắt con ngựa không người của bà Maria giục ngựa chạy theo. Về đến nông trại gần sáng. Tôi mệt và đói, nhìn ông Paul lăng xăng rất tội nghiệp, tôi phụ ông nấu súp và nướng bánh mì. Ông đốt lò sưởi thay đồ cho bà Maria, sau khi ăn uống xong bà khỏe lại. Tôi chui vào góc lò sưởi, phòng sợ bị hít khí cacbon nên nằm dang ra xa ngủ khỏi về. Đến 10 giờ sáng sáng tôi mới dậy.

- Mày vào xem Maria dùm tao, bà ta sốt cả đêm. Ông Paul lo lắng

Tôi xem mạch, thấy bà đang sốt cao nên đem về bệnh xá Murawee. Vừa đến bệnh xá bà Maria ói mửa nặng, không phải ngày làm việc của tôi nên tôi không thể làm gì, y tá chích mũi thuốc khỏe rồi chuyển thẳng lên bệnh viện Swan hill. Tôi đi theo cùng ông Paul. Nhìn bà Maria tái xanh nằm trên băng ca tôi nói có thể bà bị cảm lạnh thôi cho ông Paul an tâm. Khi đến phòng cấp cứu bệnh viện Swan hill, ông Dr trực nói với tôi:
 
- Sao mày không truyền Dextrose và chích thuốc ngừa nhiễm trùng cho bà ta?
- Thưa ông, hôm nay tôi không trực, ông bác sĩ phụ trách phòng cấp cứu nói có gì mày chịu trách nhiệm. Đây là người nhà.

 Tôi để ông Paul ở lại và ra về với xe cấp cứu, nói sẽ lên lại bằng xe của mình. Ông Paul đồng ý.Tôi bảo người tài xế xe cấp cứu cho tôi về nhà, cửa phòng đã đóng, chắc thằng Sam thấy cửa mở toang mà không có tôi nên đóng dùm. Căn hộ nhỏ lạnh tanh vì không có người ở. Nằm mệt nhoài trên tấm nệm tôi ngủ đến chiều mới lên Swan hill, vô bệnh viện thăm bà Maria thì bà đã chuyển về khu mổ để mổ khối u buồng trứng. Tôi chạy đến phòng mổ thì gặp Jessica đang đi ra, không biết em đến từ lúc nào ?

- Ô Lee, mẹ đang nằm trong phòng mổ, chúng ta ra ngoài này cho thoáng. Ba em về nghỉ rồi, mọi việc sẽ ổn thôi. Cám ơn anh nhiều vì đã lo cho mẹ em.

Nàng nắm tay tôi ra phía sân bệnh viện.

- Em được nhận vào Melbourne Uni rồi, chắc phải về đó ở để học. Đến sáu năm dài quá.
- Chúc mừng em! Sao em đi Melbourne mà không nói với anh một lời?
- Bạn em chở em đi, có ghé nơi anh mà anh đi mất tiêu. Đừng trách em, hãy trách anh đấy
- Anh xin lỗi,

Tôi không biết, lúc đó chắc thơ thẩn nơi bờ sông tìm lá mục để bón mấy cây lan mua được của thổ dân. Họ dạy tôi nói thổ ngữ, tôi tạm tin thổ dân Úc có nguồn gốc từ Đông dương vì lỗ mũi giống nhau, tiếng thổ dân và tiếng Việt cũng giống nhau rất nhiều từ. Tôi đâm ra thích thú cố gắng học thêm

Tôi lựa một góc hẻo lánh kéo Jessica ngồi xuống rồi ôm nàng trong vòng tay rạo rực. Jessica cũng đáp trả nồng nhiệt. Thời gian như ngừng lại cho đến khi nghe tiếng tằng hắng của ông già Jessica, tôi hoảng hồn

- Thì ra hai đứa mày ở đây hôn nhau, tao phản đối mày nghe Lee. Mẹ Jessica đang mổ mà mày làm thế này tao không vui.
- Dad, có ai cấm hôn nhau? Con trên 18 rồi. Jessica phản pháo lại ông Paul, tôi thì ngồi gục mặt trong đôi tay của mình trên đầu gối
- OK tao thua mày con gái. Ông Paul lầm bầm rồi nói với tôi: - Còn mày, hãy xem lại mình đi, Lee.
 
Xong ông đi luôn, còn tôi không nói với ông lời nào. Nhưng người phương Tây khi nói ra là xong không giận dai, riêng tôi thì cạch ông chẳng thèm đến nông trại nữa. Tôi sẽ chinh phục Jessica bằng cách khác. Cho đến khi ông Dr Williams ba Jenny giải ngũ về tôi mới ra lại nông trại vì Jenny gọi. Lúc này Jessica đã về nhà nội ở Melbourne để ở đi học năm thứ nhất y khoa, tôi có địa chỉ và sẽ bắn sẻ nàng tại đây. Ông Dr Williams hỏi tôi vài chuyện về việc làm và lúc nào thì lấy bằng master nurse. Tôi nói sắp rồi, chắc vài tháng nữa. Ông được về làm việc tại Bệnh viện Swan hill nhưng chưa vội, tôi và ông họp nhau hơn vì cùng ngành. Ông Paul bên pháo binh đạn to súng lớn bắn ì đùng cả ngày nhưng vui tánh, ông Williams thì trầm ngâm ít nói. Ông đọc sách nhiều và thích viết lách. Ông nhờ tôi vẽ vài bức tranh thủy mặc của Tàu chỉ một màu đen treo trên vách. Ông hỏi tôi có biết sách Zen của Suzuki  không, trúng đài tôi nói chuyện về Thiền và Phật giáo. Ông khoái quá nói:
 
- Mày biết nhiều. Tuổi mày còn trẻ mà giống ông cụ rồi.  Mày thấy Jenny thế nào? Nó mồ côi mẹ giống mày, thích nó không tao gã nó cho?

Tôi trả lời:

- Thưa Dr,  tôi vừa bị ăn đạn shotgun của bạn trai Jenny nên sợ lắm

Ông nhìn tôi và Jenny rồi làm thinh đi ra ngoài gọi Jenny ra nói chuyện. Từ đó về sau ông không đá động gì đến việc gả Jenny cho tôi nữa.

Phan Nhật Bắc
(Còn tiếp kỳ 5)

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian