Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Độc thoại 2- Miền Ký Ức

Độc thoại 2- Miền Ký Ức


ĐỘC THOẠI 2

Ta đã đợi chờ gì sau ngần ấy năm?
Một mái nhà đơn sơ với giàn hoa tim tím
Một trái tim chứa rất nhiều kỷ niệm
Hay đau đớn chỉ là
nửa linh hồn đang lạc mất đường đi

Ta đuổi theo người
người như cánh thiên di
Cứ bay cứ bay
bỏ mặc ta giữa mùa hoang lộng gió
Sau bao dấu yêu lại chỉ còn là rạng vỡ
Người đàn ông với nụ cười rất hiền
đã trôi dạt về đâu

Ta đã cố vẽ bức tranh với đầy những sắc màu
Nhưng người lại nhẫn tâm
vò nát mà ra đi vội vã
Người bảo người yêu ta: người đàn bà bị đời vùi trong nghiệt ngã
Sao bây giờ yêu dấu hóa làn sương?

Ta chạy tìm người của ngày xưa trên khắp các nẻo đường
Nơi nào có tình yêu
nơi đó cũng trở thành hồi ức
Người vẫn kề bên
nhưng trái tim đã dầy thêm vết xước
Bởi hai tâm hồn đã không cùng nhịp đập như xưa

Ta hát cho chính mình hay ta khóc cùng mưa?
Đem yêu thương trút cạn vào lòng đêm ....lặng lẻ
Xuân của người đàn bà cô đơn
là bốn bức tường loang buồn tẻ
Lặng lẽ thu mình...
phong kín một vết thương...

Ta muốn hỏi người rằng: người có còn chút vấn vương
Người có còn yêu ta
hay trái tim đang bị lấp dần bởi một vòng tay khác
Nhưng ....sợ lắm một nụ cười chua chát
Một câu trả lời thật lòng
cũng cào nát cả hồn ta

Ta đã được gì sau ngần ấy phong ba?
Một ngày mai....hay mãi mãi chỉ là một cái tên trong dĩ vãng
Người đến dịu êm
và người quay lưng đứt đoạn
Bỏ lại ta phía cuối cuộc tình
đang khâu cho lành hẳn vết thương....

               Miền Ký Ức

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian