Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Chuyện vui về bài thơ "Và tôi"- Đặng Xuân Xuyến

CHUYỆN VUI VỀ BÀI THƠ "VÀ TÔI"

     Ngày 13 tháng 3 năm 2019, trên dòng thời gian facebook của nhà thơ 16 vợ Nguyễn Đăng Hành đăng bài tự họa chân dung của ông và chân dung một bạn thơ ông trân quý:

Chuyện vui về bài thơ "Và tôi"- Đặng Xuân Xuyến


MỘT NGƯỜI
.
Một người
      Đống vợ
            Đàn con
                 Túp lều ọp ẹp
                           Héo hon một người
.
Một người
      Ồn ã một thời
            Trắng tay
                      Tay trắng
                                 Một đời
                                          Trắng tay
Vùi trong
        Cát bụi
                Đắng cay
                          Nửa khôn
                                     Nửa dại
                                           Tự tay
                                                    Chôn vùi!!!!!!

                         NGUYỄN ĐĂNG HÀNH


     Dưới mấy dòng ngẫu hứng đó là lời bình luận của Nhà Phê bình Văn học Châu Thạch:

“Đắng cay thì mặc đắng cay
Thằng nào bằng lão gọi ngay là thầy!!!”


     Tôi nghĩ, có lẽ Nhà Phê bình Châu Thạch biết đó là bài tự họa của Nhà thơ Nguyễn Đăng Hành nhưng chắc ông chưa đoán ra chân dung thứ 2 là ai nên tôi comment tiếp phía dưới:

“Một người góc chợ la cà
Một người lẩn giữa cõi ma ú oà

.... Hehe anh trai Nguyễn Đăng Hành nhỉ!”.

     Thế là Nhà thơ Nguyễn Đăng Hành đốp chát luôn:

- “Xuân Xuyến quả bậc thiên tài
Còn ông Châu Thạch vưỡn ngài thi nhân
Vưỡn còn chữ nghĩa chữ nhân
Vưỡn còn cái đức cái tâm..... Ha!!!! Ha!!! Mô phật!”


    Tôi không nhịn được cười, liền comment:

- “Kinh! Đánh đá thế anh trai Nguyễn Đăng Hành?”

     Kể từ đó, nhà thơ 16 vợ Nguyễn Đăng Hành giận tôi, nhất quyết không nhấc điện thoại khi tôi gọi đến.

     Bẵng đi thời gian khá dài thì tối 15 tháng 12 năm 2019, nhà thơ 16 vợ Nguyễn Đăng Hành điện đến tôi. Sau vài câu chào hỏi, tôi vội thanh minh:

     - Hôm trước mới comment 2 câu họa vui với chân dung anh và chân dung chú Văn Thùy, chưa kịp viết nốt 2 câu em tự họa về mình để góp vui cùng anh thì bị anh chửi ghê quá nên em không dám comment tiếp.

     Nguyễn Đăng Hành hề hề:

     - Tớ không giận cậu nữa nên mới điện cho cậu nhưng cậu đọc 2 câu cuối tớ nghe nào?

     Tôi ấp úng chống chế (vì tôi comment 2 câu đó góp vui chứ có ý thơ thẩn gì đâu):

     - Thôi để mai kia em post lên blog và facebook cá nhân, anh vào đọc rồi comment góp ý luôn nhé.

     Nguyễn Đăng Hành có vẻ bực nên giọng ông hơi căng:

   - Tức là cậu lại xỏ mũi tớ! Cậu coi tớ như thằng hề, như con hát à?

     Nghe câu “Cậu coi tớ như thằng hề, như con hát à?!”, tôi vội “phịa” luôn: - Làm gì mà anh ầm ĩ lên thế? Thì 2 câu cuối đây:

Và tôi một kẻ mù lòa
Ngu ngơ đặt cược quan tòa xứ gian.

     Thế nào? Được không anh?

Im lặng một lúc, Nhà thơ Nguyễn Đăng Hành mới nhát gừng:

- “Mày đểu! Quá đểu! Nhưng đúng và thật lắm! Chả trách mày đéo có bạn!”. Rồi cụp máy. Tôi gọi lại đến vài mươi cuộc, ông cũng không nhấc máy.

Chép vào đây bài thơ "VÀ TÔI" để các tình yêu đọc giải trí:

VÀ TÔI
       - Với Văn Thùy "di nhân" và Nguyễn Đăng Hành -
.
Một người góc chợ la cà
Một người lẩn giữa cõi ma ú òa
Và tôi một kẻ mù lòa
Ngu ngơ đặt cược quan tòa xứ gian.


     Hà Nội, 15 tháng 12-2019
      ĐẶNG XUÂN XUYẾN


Trưa 22 tháng 07 năm 2022
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian