Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Những dòng sông đều chảy (phần 7-cuối)- Phan Nhật Bắc

NHỮNG DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY
Phan Nhật Bắc
(Chuyện phiêu lưu trên những vùng đất thổ dân Úc và một cuộc tình nhiều nước mắt )
(Xem lại P6)   
P7- cuối:

Về Melbourne Nam chuyển nhượng hết việc làm cho chủ mới lấy tiền rồi dẫn Kim đi khắp nơi bằng con ngựa xích thố. Đi The Grampians National Park phía bắc Melbourne- ngọn núi thiên nhiên tuyệt đẹp và hùng vĩ, rồi đi hang động Buchan Caves ở Gippsland, ghé suối nước nóng ở Peninsula Mornington, đến Snowy River, ngắm một dòng sông băng giá đóng tuyết…, thật sự muốn tìm rừng, hay những núi đồi đẹp vào mùa thu chẳng cần đi đâu xa. Nam và Kim hưởng thụ những gì hiện có, cuộc đời thật ra nó rất ngắn, nếu biết tận dụng nó sẽ có ích hơn là chạy theo đồng tiền. Nam và Kim giống nhau chuyện này. Những ngày còn lại Nam sẽ đi hết để nhớ một thời mình đã qua.

Những dòng sông đều chảy (phần 7-cuối)- Phan Nhật Bắc

Chuyến đi thấm thoát đã trải qua gần 5 ngàn cây số.

- Em, về lại mình đi máy bay hay em thích đi xe?

- Em ngán rồi, đi máy bay đi, con ngựa này bỏ lên xe truck chở về Queensland.

- Ok

Về lại Melbourne. Những ngày đầu tiên Nam đến đây với một bộ đồ duy nhất và đôi dép hai màu. Thành phố mang tên một ngày có 4 mùa ai cũng ngán, mưa nắng ấm lạnh bất thường như một cô gái đến tuổi chướng nhưng rất êm ả, người dân lái xe nhường đường lịch sự không ồn ào hấp tấp. Một nơi đáng sống có hạng trên thế giới, được bình chọn một trong 10 thành phố tốt nhất. Thật ra nếu không gặp Kim, Nam sẽ ở lại đây cho trọn cuộc đời dù rằng có những trái đắng vừa qua. Nam nhói tim khi muốn đi nơi khác sống, dù biết sông có khúc người có lúc. Hãy vui lên và làm lại cuộc đời bên ta đang có em

- Kim cớ sao buồn nè Kim...

Nam hát lên chọc Kim. Vừa thức dậy, nghe tiếng hát vui của Nam, nàng hôn hắn

- Ê đánh răng chưa hôn ẩu vậy ?

- Em cắn cho anh chạy nọc luôn, em chưa đánh răng sợ sao ?

Tiếng cười như thủy tinh vỡ của Kim làm ấm buổi sáng mùa đông Melbourne.

- Về Queensland em còn một năm nữa là xong Registered Nurse. Mình lấy nhau sanh con cho anh nối dòng. Em muốn nghe tiếng gọi mẹ. Mà em cũng mồ côi mẹ khi em lên chín. Sau 1975 khổ ơi là khổ, bà nội nuôi em vì ba và anh đi cải tạo, mẹ bị bệnh không có tiền mua thuốc nên mất. Nên em hiểu và cảm thông cho những ai không còn mẹ.

- Em đọc cuốn “Tất cả những dòng sông đều chảy” của Nancy CaTo chưa?

- Cũng được không hay lắm, anh viết chắc hay hơn

- Sao em nghĩ vậy?

- Anh người nhiều cảm tính, cách viết của anh bày binh bố trận rất hay dù hư cấu. Em có đọc một vài bài viết của anh trong tập san Bất Khuất của anh Phát. Lúc đó như năm 1984 thì phải. Một quân sư quạt mo, với bút hiệu Song Thu mà chị dâu em nói sau khi gặp anh. Mấy hôm trước lúc em khen hai câu thơ của anh làm em rung động luôn há

- Thôi em đưa anh lên rồi cho rớt cái đụi chết anh

- Thiệt đó lúc đó em mười mấy tuổi thôi, đã thích tên Song Thu. Em nghĩ là con gái ai nhè là anh. Lý do sao anh lại lấy tên này?

- Song là đôi, thu là mùa thu- là hai mùa thu. Vậy thôi, lấy đại cho có lệ vậy mà

Dẫn Kim ghé thăm nhà một vài người quen, giới thiệu rồi chơi vài ngày. Nam và Kim đi chuyến bay sớm nhất sau khi gởi con ngựa xích thố về Queensland bằng xe truck. Chiếc phi cơ khởi hành đúng giờ. Kim ngái ngủ trên vai Nam như con mèo sau một đêm bên nhau nơi bờ biển Geelong. Nàng hạnh phúc nói:

- Cám ơn ba mẹ anh đã cho em một người chồng tuyệt vời, em chết lịm trong cảm giác thật lạ từ nơi anh.

- He he em là quá xá đó nghe

Kim cười đỏ mặt. Ông Tây ngồi gần hơi khó chịu hỏi

- Bộ tụi mày vui lắm hả, đêm qua đã không?

Nam và Kim đứng lên đi về phía hàng ghế trống tự do ngồi, tụi tiếp viên thông cảm. Kim nhìn Nam bằng ánh mắt của con mèo trong thời kỳ động đực rồi ngủ tiếp. Cơn mưa đá bất chợt khi phi cơ bay vào không phận Queensland, tiếng nhắc cài dây an toàn của phi công, tiếng lục bục vang lên chao đảo như thân phi cơ bị nứt làm mọi người lo âu. Các túi khí bung xuống, mọi người đeo vào. Dường như có tiếng gọi: - May day, may day… của phi công. Kim sợ quá ôm chặt Nam. Một ánh chớp lóe lên xanh lè bên cửa sổ, phi cơ gặp vùng không khí loãng rơi xuống tự do làm hành khách như bay lên dù đã cài dây an toàn. Kim lả người, nàng ói liên tục. Nam bấm nút gọi tiếp viên. Còn 10 phút nữa đến Queensland, phi cơ ổn định khi qua khỏi cơn bão. Kim tươi tỉnh lại sau khi uống một ngụm sữa nóng tiếp viên mang lại

Anh Phát và Anh Sáu Cua ra đón thấy Kim tái nhợt thì lo âu. Nam nói phi cơ bị bão tưởng rơi

- Lên xe em ngồi phía trước, tụi anh phía sau

Anh Sáu nói rồi dìu Kim, Nam khuân hành lý. Về nhà Nam lo cho Kim chu đáo. Anh Kim và Anh Sáu rất vui lòng nhưng trong ánh mắt bà chị dâu có tia nhìn thoáng lạ. Nam đọc được là bà ghen với hạnh phúc của cô em chồng khi Nam chăm sóc Kim. Thôi kệ, ráng cho Kim xong năm học mình sẽ mướn nhà. Nam nghĩ thầm

Nhưng trời già như còn ghen tuông để cho người khóc thương. Một tháng sau khi từ Melbourne về Queensland, Kim phát hiện cơ thể mình có bất thường, đi siêu âm và chết điếng khi biết mình bị bướu tử cung. Cầm kết quả trong tay Kim không nói với ai một lời.

Nam có việc làm mới. Hắn vùi đầu với các chiếc xe máy cày tại công ty Farm Machinery Engineering. Lúc này Nam mướn một căn phòng nhỏ ở gần nơi làm cuối tuần mới về. - Nhà thương sắp xếp để mổ… bà chị dâu xầm xì với anh Kim, sự việc lọt vào tai Nam. Nam chết điếng khi biết tin và hiểu vì sao gần đây Kim cứ muốn lánh mặt. Hắn lo âu nhưng cố trầm tĩnh tìm cách gặp nàng. Kim nắm tay Nam khóc trong nước mắt

- Em đi siêu âm, buồng trứng và tử cung em có vấn đề, có thể không sinh con được.

Nam ôm Kim an ủi:

- Anh Phát đã nói cho anh rồi em à . Không có gì phải lo, con cái tuỳ theo phước phần. Anh chấp nhận miễn mình yêu nhau là đủ.

- Anh ơi! Tội không con nối dòng là tội bất hiếu, không lẽ anh không biết sao?

- Thôi mấy người xưa họ quan niệm lỗi thời rồi đừng bận tâm.

Mấy người đàn ông cũng buồn nẫu ruột gan. Chuyện không có con trai của Phát, Anh Kim đã làm gia đình này không vui. Anh Sáu Cua nói:

- Mày tính sao Nam ?

- Đâu có gì, em nghĩ mổ xong rồi mọi chuyện sẽ êm. Kim quá lo thôi

- Tuỳ chú quyết định, tụi anh không biết làm gì trong lúc này. Hãy để Kim nó an tâm bên nó có em nhé

Nam nói:

- Em hứa yêu thương Kim.

Nhưng Kim đã biến mất sau khi mổ xong, Nam chỉ gặp được nàng một lần khi thăm trước khi mổ vì phải trở lại đi làm. Lá thư Kim để lại sau đó làm Nam điếng người: “ Anh, em không muốn để anh thành người con bất hiếu, em đã có con đường mình chọn. Cám ơn anh những ngày tháng hạnh phúc anh đã mang lại cho em thật tuyệt vời”

Lá thư vỏn vẹn hai hàng đầy nước mắt. Nam hoảng lên xin hãng nghỉ việc vài ngày tìm Kim, một tu viện rất xa chỉ có anh Phát biết nhưng anh không nói.

- Thôi Nam, nó tìm đến Chúa làm niềm vui, chú nên thông cảm

- Nhưng em muốn gặp Kim lần cuối

Cuối cùng Anh Sáu Cua khuyên anh Phát:

- Mày đưa địa chỉ đi, để nó khổ tao không chịu nổi Phát à. Trời ơi!

Thằng bé con anh Sáu cũng nói:

- Dượng đưa địa chỉ, con và chú Nam đi tìm cô Kim về

***

Nam một mình lái xe ngược hướng bắc đến một tu viện các bà sơ cách Queensland 200 cây số. Tu viện xám xịt màu đen, rộng lớn,cánh cửa đóng chặt. Không có hẹn không ai tiếp.

Bấm chuông inh ỏi một hồi thì có một bà sơ già đi ra. Nam đưa hình Kim nói:

- Tôi muốn gặp cô gái này

- Không có ai tên và người như trong hình ở tu viện này, thưa ông.

Nam quỳ xuống:

- Please, please… I’m her husband

- Quy định của tu viện Công giáo nữ tu không được tiếp xúc với nam giới. Ông về đi, để lại tên tôi sẽ đệ trình lên bề trên.

Nam thất vọng đậu xe trước cổng tu viện và ngủ trong xe. Nam khóc thương cho thân phận Kim và chính mình sao trái ngang:

Bắt phong trần phải phong rần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao
                             Nguyễn Du

Nửa đêm Nam đang mơ màng thì một người nữ tu trẻ đi ra trong ánh sáng chói loà, gõ cửa xe nói: - Thôi! ngươi về đi, đó là ý Chúa, đừng làm vướng bận người tu. Nam gào khóc thảm thiết không chấp nhận ý Chúa, hắn nói thật là bất công với một thiếu nữ mất mẹ và nhiều đau khổ, lòng Chúa nhân từ xin cho Kim bớt bệnh. Thiên Chúa đã kết hợp thì loài người không được làm phân ly. Nam nói với người nữ tu trẻ, nhưng người nữ tu xa dần rồi biến mất cùng tiếng cười trong vắt. Nam choàng dậy, mồ hôi đổ ra như tắm. Bên trong chủng viện dường như đến giờ cầu kinh

Người nữ tu già đi ra mở cửa cho xe giao thức ăn. Nam nhào chạy vào kêu lớn:

- Kim, Kim… Anh muốn gặp em lần cuối.

Cả chủng viện hoảng loạn khi có một tên đầu đen la toáng. Mẹ bề trên đi ra. Nam quỳ xuống van xin. Bà đã biết và đợi Nam bình tĩnh rồi nói:

- Theresa Kim không muốn gặp, con hãy về đi.

Nam khóc nhìn lên ô cửa sổ thấy một ánh mắt nhìn mình rồi biến mất

- Kim, Kim ơi … Anh yêu em

Nhân viên giao hàng đến kè Nam ra theo lệnh của sơ bề trên. Cái cổng sắt đen sì đóng lại. Tiếng tiếng kêu não ruột của loài chim gì đó vang lên: đi về, đi về… rồi mất dạng

Nam không còn chút hy vọng Kim hồi tâm. Nàng đã quyết định chôn chặt đời mình nơi chủng viện, như Lan cắt đứt dây chuông khi Điệp đi tìm trong chuyện tình Lan và Điệp

Nam gọi điện thoại cho anh Sáu Cua và anh Phát nói mình sẽ về Melbourne chôn chặt niềm đau. Anh Sáu lặng thinh một hồi rồi nói:

- Thằng cu anh nó chờ chú về hai hôm nay, nếu chú quyết định thôi tôi chúc chú thượng lộ bình an

- Anh Phát nhớ nhắn với Kim là em chờ Kim hồi tâm đến sang năm. Chúc anh mạnh khỏe.

Nghe tiếng nghẹn của anh Phát, Nam buông ống điện thoại. Con xích thố lại xuôi nam, chỉ còn Nam đơn độc trên đoạn đường hơn 800 cây số. Nợ cuộc đời Nam phải trả hết cho những đoạn trường sau này

Những dòng sông đều chảy (phần 7-cuối)- Phan Nhật Bắc

Năm 1988 Kim vĩnh viễn về với Chúa vì căn bệnh không chữa được. Nam thẩn thờ vội đi Queensland để tiễn đưa Kim lần cuối. Thằng bé con anh Sáu lớn bộn chạy lại nói:

- Chú Nam về đi. Cô Kim lên thiên đàng rồi kìa …

Trên bầu trời rực nắng, một bóng mây giống một thiếu nữ chập chờn rồi tan loãng

- Kim ơi, Kim ơi…

Nam gục mặt nghẹn ngào trên tấm bia mộ ghi dòng chữ: Theresa Nguyen Thi Hoang Kim 1966-1988

Anh Sáu Cua dừng bước giang hồ. Gần hai năm nay anh đã ở riêng trong một căn nhà di động nhỏ gần một cánh rừng và con suối nước trong vắt. Anh nhìn Nam ngồi trên phiến đá nói:

- Thôi em ở đây đi, về Melbourne lạnh lẽo làm gì ?

- Em quen rồi anh. Em đến đó từ khi rời trại tị nạn, dù thế nào đi nữa em cũng về đó sống nốt quãng đời của mình. Ở đó mùa hè không có cái nóng dài đẳng như nơi này, đông thì lạnh nhưng không bằng Bắc Âu. Em thích cái thành phố lúc nào cũng phải chuẩn bị cái áo lạnh trong xe

Anh Sáu chắc lưỡi:

- Tội con bé Kim, nó vẫn thương yêu chú cho dù đã chôn chặt cuộc đời trong tu viện. Những ngày cuối cùng nó đau đớn với căn bệnh, lúc mất trong tay nó cuốn "Tất cả những dòng ông đều chảy" và tấm hình của chú. Hôm nay thằng Phát nhờ tôi trao lại cho chú.

Nam cầm lấy cuốn sách gói trong một tấm giấy màu vàng nhạt với dòng chữ: Anh yêu, vỏn vẹn không thêm một chữ nào. Nhiêu đó thôi làm Nam bật khóc. Bên trong cuốn sách có những trang ố đọng dường như là nước mắt thấm vào. Hình Nam và Kim nằm trong một trang hay nhất của cuốn sách, trang 30-31 lúc Philadelphia gặp thuỷ thủ Brenton Edwards với tình yêu mãnh liệt, rồi họ kết hôn.

Nam thở dài cầm cuốn sách ra bờ suối. Trong một sát na Nam cảm thấy cuộc sống nghẽn đường, muốn nhảy xuống vách núi cuối cánh rừng thông bạt ngàn. Nhưng bên tai nghe tiếng văng vẳng tiếng Kim như hơi gió: - Đừng, anh phải sống, phải sống…

Thằng bé con anh Sáu nói khi nghe chuyện Nam định về Melbourne:

- Chú Nam ơi, ở đây với ba và con chờ cô Kim về. Con thấy cô Kim đêm qua trước giường của chú

- Thật sao con?

- Thật mà…

Thằng bé trả lời, khuôn mặt rất thành khẩn. Anh Sáu Cua làm thinh một hồi rồi nói:

- Tôi cũng thấy con bé lúc chú ngủ mê, chắc nó về thăm chú

Nam bần thần, hắn cũng thấy Kim về đêm qua, một cơn mê lạ lùng. Kim nói sẽ theo Nam phù hộ cho hắn, và khuyên hắn về Melbourne để trả nợ cho người đàn bà sắp đến cho hết kiếp người. Hắn đổ mồ hôi choàng tỉnh

- Anh Sáu, em cũng mơ thấy Kim và những lời Kim nói rất lạ.

Ngựa đã nản chân bon, Nam về Melbourne không đi đâu nữa. Những cuộc tình qua đi làm hắn lịm chết, vùi đầu vào men say không muốn lấy vợ nữa

***

Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa
Cho tôi về đường cũ nên thơ …

Tiếng ca Thái Thanh vang lên não nùng. Nam tắt máy. Hắn vẫn mơ và sống với quá khứ nhưng dần bình tâm và chu toàn hơn trong cuộc sống hiện tại. Nam muốn hướng tới tương lai. Quá khứ làm cuộc sống tốt đẹp hơn nếu ai đó có sự thông cảm, còn không cuộc đời sẽ là chuỗi ngày không vui. Những tâm hồn nhỏ nhen ganh tị với dĩ vãng sẽ không dung hoà được với nhau. Hai năm sau khi Kim mất, năm 1990 Nam đến với một cuộc hôn nhân vội vàng dù biết trước sẽ đầy trắc trở.

Một ngày, Nam chết lặng khi cuốn sách “Tất cả những dòng sông đều chảy” bị xé nát, những tấm hình chụp Kim và Nam biến mất. Người vợ đầu tiên hiện hình là một mụ phù thủy gớm ghiếc trên khuôn mặt đẹp và đôi mắt như cặp dao bén nhọn, hả hê khi hủy diệt những kỷ niệm của một cuộc tình. Những gì sót lại, Nam đem ra bờ sông đốt và rải tro xuống phụ lưu của sông Murray. Dòng sông Murray và Darling dài 3.750 Km của Úc vẫn chảy không bao giờ ngừng, từ bắc Victoria qua nam Queensland rồi về Nam Úc, là biên giới thiên nhiên của Victoria và New South Wales… Lòng Nam bây giờ là gỗ đá, hắn quá mỏi mệt chỉ muốn nhắm mắt nhảy vào lòng sông cùng bụi tro của cuốn sách.

Tất cả những dòng sông đều chảy…

Melbourne, đầu tháng 11.2021 khi mùa Xuân đã về
Phan Nhật Bắc

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian