Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Những dòng sông đều chảy (P1)- Phan Nhật Bắc

NHỮNG DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY
Phan Nhật Bắc
(Chuyện phiêu lưu trên những vùng đất thổ dân Úc và một cuộc tình nhiều nước mắt )

P1:

Con ngựa xích thố Toyota Runner máy dầu 2.2 Nam vừa mua từ bãi xe phế thải vài trăm bạc- body còn rất tốt, phần đầu đã bị đụng lún sâu vào khung sườn phải kéo ra cân bằng lại, máy mới chạy 130 ngàn km... nhưng Nam vẫn lôi ra thay bạc và dên, xoáy xú bắp và cân béc dầu; rồi làm một chuyến viễn du đi xa khắp nước Úc. Lúc còn thanh niên khi ở VN hắn cũng mơ ước đi hết mọi miền đất nước nhưng chiến tranh loạn lạc phải vào quân đội không đi được. Giờ nơi quê hương thứ hai, hắn muốn làm một cuộc hành trình. Đi cho biết đó biết đây/ ở nhà với vợ biết ngày nào khôn, mà hắn đang độc thân không đi cũng uổng

Những dòng sông đều chảy- Phan Nhật Bắc

Con ngựa xích thố được sơn lại màu đỏ rượu chát, máy ráp vào đề nổ tiếng giòn tan Công việc xin cấp giấy tờ xe hơi nhiêu khê vì xe đã bị xóa sổ, đăng bộ lại tụi đăng kiểm kiểm soát gắt gao, nhưng rồi cũng xong. Với tay nghề giỏi hắn làm lại khung sườn không ai tìm ra mối hàn. Cái khó nó bó cái khôn, ngày xưa hắn có bao giờ vọc đến cái xe, mọi việc có ban quân xa lo, nhưng từ khi tới Úc, hắn một tay ngang trong nghề nhảy qua bắt bệnh xe một cách ngon lành. Mà xe thì không nói được, bắt bệnh ăn tiền không phải dễ. Nhiều khi mất ngủ vì một chứng bệnh nào đó của xe, hắn lò mò cả đêm cho đến khi sửa được mới thôi. Giờ tuổi còn lái xe dong ruổi được thì phải đi. Không vợ không con, không quê hương, không người tình…làm một chuyến viễn du rồi về kiếm vợ, mới 31 tuổi còn trẻ chán. 10.000 dollars trong tài khoản dư sức qua cầu, kẹt lắm vào các nông trang nho hái nho cũng dư sức sống,

Ông già Terry mà hắn gọi là Texas, khoái hắn. Ông là chủ một cái garage chuyên sửa xe Volvo độc nhất vô nhị tên Flington. Nam hay đến ông chơi và chuyên trị các hộp số tự động mà ông bó tay không sửa được. Một hôm hắn thấy ông lui cui với mớ máy phế thải nhập từ Âu châu về, ông lôi ra mấy cây tiểu liên Uzi của Do Thái từ cốp xe Volvo, cốp bị cắt nhét súng vào. Hắn ngạc nhiên:

- Trời bố, súng tiểu liên Do Thái ghê vậy?

- Bán giá 3.000 một cây mày chơi không? Mỗi cây tao lời 1500 dollars, bằng nhập về mười cái máy Volvo qua đường biển.

- Thôi bố cho con xin, phạm pháp con không dám làm.

Ông lớn tuổi, có đứa con bằng tuổi hắn nhưng rất chịu chơi. Già mà du côn, ông từng bị ông chồng bà Brenho làm ở hội đồng hạt Footscray rượt bắn, leo cửa sổ chạy với cái quần lót. Làm bao nhiêu tiền ông đổ vào rượu. Ông uống toàn rượu hảo hạng của Pháp và kết đàn bà Việt.

- Nam, hôm nào mày giới thiệu tao một bà Việt Nam nhé.

- Thôi con tìm đỏ mắt cho con mà không ra, làm gì có cho bố.

- Mẹ, tao đi chợ trời thấy tụi nó nhiều lắm, sao mày không cua?

- Bộ dễ như gái Úc sao bố? Mà nè, mấy bà Úc xồn xồn nhiều lắm sao bố không dê?

- Tao muốn nếm mùi Á châu xem sao?

- Tuyệt cú mèo. Bố nếm xong mê ngay. Vừa nhỏ vừa xinh, nó nấu ăn chìu bố hết, nhưng bố phải để nó giữ cái túi tiền nó mới chịu

- Trời, như vậy đâu có được, tao muốn tiền ai nấy xài như đàn bà Úc

- Mẹ, bộ của chùa sao bố, phải có điều kiện chứ.

- À Nam mày sửa máy cày được không?

- Trực thăng con cũng sửa chứ máy cày là chuyện nhỏ

- Cuối tuần tao mày đi

- Xa không?

- Dưới Lorne, nhà giàu có con nhỏ xinh lắm. mày nhào vô đi

- Thôi con muốn ăn đồ Á châu, thích mái tóc đen, và mùi da thịt tẩm nước mắm quê hương. Con ngán hamburger rồi

- Mày là thằng có nụ cười dê tận mạng. Tao nghe mày kể với thằng con tao mày quậy hết cỡ. Mẹ, tao không ngờ thằng Chine như mày mà lưu lạc nhiều nơi cũng bán trời không văn tự .

Nam theo ông Terry đi xuống Lorne bằng con ngựa xích thố màu đỏ của hắn. Chất thùng đồ nghề lên xe, chạy khoảng hơn tiếng đồng hồ. Con đường đi trông như đèo An Khê nhỏ hẹp hai chiều nguy hiểm, lạng quạng là chết. Một thành phố du lịch gần biển nhiều tôm hùm, Nam từng đi bắt mấy năm trước cùng ông bạn. Thành phố chỉ vài ngàn cư dân, cuộc sống rất êm đềm, không bon chen ganh đua như đám người Mít tị nạn,

- Hi Nam, mày thích cuộc sống nơi này không? Ông già lựu đạn Terry hỏi

- Thích. Nếu có một người đàn bà đẹp về đây sống tựa đầu ngắm trăng thì tốt hả bố?

- Mày cứ mơ mộng, đàn bà Úc nó sống thực tế không như mày đâu. Mẹ, mấy thằng Mít tụi bây thằng nào cũng đi trên mây. Mày quẹo vào con đường Hemingway phía trước là đúng

Xe chạy vào con đường có tên ông văn sĩ người Mỹ, khoảng 5 cây số, gần một con lạch nhỏ nước chảy cuồn cuộn vì đêm qua có mưa thì nông trại của bạn ông Terry hiện ra. Những cơn mưa ở Úc ầm ầm như thác đổ, mang theo từng viên nước đá trắng rơi lăn tăn như tuyết khắp cánh đồng, có khi như một trận động đất.

- Hi anh bạn. 

Ông già lựu đạn bạn ông Terry đi ra cười toe toét, miệng rộng đến mang tai, vui tính. Bắt tay xong ông kéo vào nhà:

- Ăn uống no nê rồi vào việc, không vội lắm đâu.

Thịt cừu nướng là thổ sản nơi này, mấy ông Úc chẳng ướp hành tỏi gì ráo cứ để nguyên xi quăng lên tấm vỉ nướng. Nam không ăn được, mùi cừu tanh và chưa chín hết, nhai một miếng muốn nôn ra nhưng ráng nuốt. Nam tìm mấy cái đồ ăn nhanh ăn với bánh mì cho chặt bụng. Một đàn cừu cả trăm con nhởn nhơ trên đồng cỏ, ông chủ trại lấy chai sữa kêu: - Lamb, lamb… Mấy con cừu con chạy lại giành nhau bú

Chiếc máy gặt lúa to đùng lột dên vì bơm nhớt hư, xem qua một chút, Nam hỏi:

- Ông đặt phụ tùng chưa?

- Có hết luôn, cốt máy và bơm nhớt mới. Tụi bây ở đây hai ngày có trở ngại không?

- Không, tụi tao rãnh vì lễ phục sinh nghỉ thoải mái. Tối đi bắt tôm hùm đi Tom, thằng Chine này nó khoái đồ biển, mày cho nó ăn cừu nó không thích lắm

- Ok tối nay bắt tôm hùm mày ăn ngán luôn

Ba người phụ mở đít cái máy gặt lúa, rã từng đoạn rửa sạch sẽ, lôi cái cốt máy mới ra, rà dên xong ráp vào đến chiều thì gần xong, mai sẽ gắn vào máy. Nội cái đít máy khá nặng, ba người khiêng cóng róng,

Trời vừa tối thì đứa con gái ông Tom mời cả bọn ăn tối. Nó cứ nhìn Nam cười mỉm. Ông Terry thúc cùi chỏ liên tục làm hắn bực mình nói:

- Từ từ, bố làm gì vội thế ?

- Mẹ, đánh nhanh rút lẹ, mày chỉ có 2 ngày là phải thanh toán mục tiêu tao đề nghị nghe chưa?

Những dòng sông đều chảy (P1)- Phan Nhật Bắc

Nước vừa rút ra khá xa, bờ biển toàn đá, rọi đèn thấy tôm hùm ra kiếm ăn, nhiều con cả bắp tay chịu ánh đèn bu đến. Bắt vài con đủ ăn, cả bọn về lúc 10 giờ đêm khi trăng vừa lên. Bên ngoài không gian tĩnh mịch. Bếp lửa cháy bùng, bỏ tôm vào nướng, mỗi người một con cả ký lô. Trong tranh tối tranh sáng con bé lò mò đến gần Nam, hắn nghe mùi hương tóc dìu dịu. Ông Terry cười, tu chai rượu vang cùng chủ nông trại để thằng Chine thả dê. Bà vợ ông chủ cũng cụng ly với thịt tôm hùm cười nói rôm rả, chẳng để ý gì đến con gái mình nhích càng lúc càng gần thằng ôn dịch Mít tị nạn.

- Cá cắn câu, tôm hùm cắn mồi, mày tới luôn, tại sao không?. Ông già lựu đạn Terry nói nhỏ bên tai hắn

- Bàn tay hắn bắt đầu ngứa ngáy, táy máy thì có tiếng tằng hắng của bà vợ ông chủ Tom. Nam rụt tay về, hơ trên bếp lửa.

- Ê thằng Chinese, mày sửa máy cày thì được nhưng mò mẩn, thì chưa được nghe chưa?

- He he…, thì nó ngứa tay mà em, làm gì mà cảnh giác dữ vậy? Ông già Terry lên tiếng xong nhìn bà vợ ông chủ nông trại với ánh mắt nồng nàn. Hai người này đã từng yêu nhau- theo như ông kể với hắn, vì ông nhậu quá nên bà sợ đành chia tay, lấy ông chủ nông trại

Đến khuya Nam thức giấc bên đống than còn ấm, ông già Terry biến mất, ông chủ Tom còn ngủ trên chiếc ghế đôi, ai đó đắp cho miếng da cừu. Chẳng biết ông già lựu đạn đi đâu, hắn không dám nghĩ đến chuyện khác rồi ngủ tiếp.

Vừa mới sáng con bé chủ nhà cứ lạng qua lạng lại như máy bay thám thính, điện nước đầy đủ, ngực tấn công mông phòng thủ. Nam chép nước bọt thở dài, hắn muốn chay tịnh mà mỡ cứ bêu trước miệng mèo kiểu này chịu đời không thấu. Nam vừa trãi qua một chuyện tình tan như bọt nước, đang ôm mối sầu thiên thu chưa nguôi ngoai, không dám phiêu lưu thêm một chuyến. Nhiều người đến rồi đi như những con nước chảy, còn Nam ví mình như chiếc lá của cây bần, cây đước ở lại cùng dòng sông. Ngày ấy dòng sông phụ lưu phía sau nhà đầy cá đối, những con cá đối trắng bạc lội từng đàn chỉ bắt cho vịt ăn, nhưng kho cà cũng rất ngon với những gia đình nghèo đông con…

Ánh nắng bừng lên trên đồng ruộng mênh mông. Ăn sáng với bánh mì và trứng gà. Xứ Úc này muốn ăn đồ Á châu phải về Richmond hay Footscray mới có. Ông già lựu đạn Terry khoái ăn phở, ông ăn hết không bỏ một thứ gì, hết từng cọng rau quế và húp cạn nước, đáy tô không còn một giọt. Lần nào Nam cũng kêu cho ông một tô xe lửa nhưng ông vẫn còn thèm. Ở đây đành chịu sầu.

- Hi Nam, ráng cho xong hôm nay, tối bắt thêm tôm hùm mai về sớm. OK?

Đến giữa trưa thì xong, đề máy cho nổ rô-đa hai tiếng đồng hồ rồi thay nhớt khác, mọi việc đều tốt.

Cả ba người lên xe xuống Lorne, con nhỏ con ông chủ đòi theo.

- Ê con gái ở nhà đi, đi bắt tôm nguy hiểm lắm. Hay mày thấy hơi trai, muốn thằng Chine này, mắt chớp chớp, tao rành quá.

- He he… thì cho nó đi đi, mày sao khó khăn quá. Không sao đâu, thằng Chine này nó hiền lắm. Nhưng nó cũng có vài con bồ Úc vắt vai lúc mới đến cái xứ này.

- Thôi bố quảng cáo vừa thôi.

Nam nói xong nhìn con gái ông chủ tang trại với ánh mắt như con trâu lừ đừ. Ông già Terry lái xe, ông chủ trại ngồi bên cạnh, con bé ngồi phía sau cùng với Nam và rốt cuộc thì đôi tay ông tị nạn tên Nam làm việc mệt nghỉ. Mọi việc không tiến xa hơn vì ánh mắt như viên đạn của ông bố cô bé nhìn dường như muốn bể cái kiếng chiếu hậu, thôi nhịn về tắm ao ta tốt hơn.

Về lại Melbourne với chục con tôm hùm, ông chủ trang trại trả tiền công. Nam và ông già lựu đạn Terry không lấy, hắn nói: - 10 con tôm này đủ rồi bố, tiền bạc gì. Lên xe rồi cô bé Susan vẫn đứng trước cửa vẫy tay, hẹn gặp.

- Nam, hay mày dụ nó làm một cuộc viễn du trên chiếc xe này luôn.

- Ô đó là một ý kiến hay, nhưng mà nó chưa đến 18, bố muốn con vào nhà đá sao bố?

- À tao quên, chừng nào mày đi ?

- Cuối tháng hết hợp đồng cái garage con sẽ khởi hành đi South Australia trước, ghé Great Ocean port Campbell thăm 12 tông đồ của Chúa, nghe nói nhưng chưa đến.

- Có gì đâu, 12 cây đá nhô lên trên biển, người ta thêu dệt ra cho thành huyền thoại kéo du khách, thấy rồi nản lắm.

- Đi cho biết, từ khi qua Úc giờ chỉ biết lần quần ở cái tiểu bang này và Sydney, chán lắm.

- OK, tao không làm mày nản lòng. Cứ đi đi...
(Xem tiếp P2)   
Phan Nhật Bắc

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian