Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Gà trống nuôi con- (kỳ 2) Phan Nhật Bắc

GÀ TRỐNG NUÔI CON
( Phan Nhật Bắc )
(Xem lại kỳ 1)   
KỲ 2:

Một ngày đẹp trời vợ hắn về nói:

-Em biết lỗi rồi cho em về với anh và con
-Thằng Cu bây giờ là quân sư của tôi, tôi cần hỏi nó, em chờ đi

Trung hỏi con:

-Này con, mẹ muốn về con tính sao?

 Lúc này ông nhóc đã 5 tuổi và đi học. Sau giờ học, có người đến đón về. Khôn và lanh như một ông cụ non nó phán:

-Thôi ba! Mẹ về rồi mẹ cũng đi, để mẹ đi luôn đi

  Trung nghe lời  con tuyệt đối:
 
-Thằng bé nói không, thôi em đừng làm cuộc sống cha con anh xáo trộn nữa

Gà trống nuôi con- Phan Nhật Bắc

Vợ Trung căm thù chửi, dùng guốc đập nát cái kính xe Porsche 944 của hắn rồi la bài hãi. Ông Bắc kỳ hàng xóm trước nhà chạy qua khuyên không được, ông nói:

-Mẹ nó to mồm quá gọi cảnh sát trị nó

Cảnh Sát đến đem nàng đi. Nửa khuya nàng về lại vác một cục đá to dập vào cửa sổ phòng ngủ nơi thằng con Trung thường nằm. Như có linh tính, hắn chuyển phòng ra phía sau ngủ, hai cha con hắn thoát nạn. Thằng Mark người hàng xóm bên phải nói:
 
- Vợ mày với một thằng đàn ông về tối qua, nó vác đá đập vào cửa sổ. Tao làm chứng, mày thưa nó ra tòa đi.

Trung  lắc đầu. Lúc này vợ hắn về mở lại Viện thẩm mỹ, cặp với một thằng khách sộp chi đẹp bằng tiền cờ bạc có cái mặt mụn như tổ ong. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, họ gặp nhau nơi sòng bài Crown Casino. Nhưng vợ Trung không để hắn yên thân gà trống nuôi con, thỉnh thoảng về đòi bán nhà hay cho thuê nhà. Một hôm có hai nữ sát thủ chuyên rạch mặt được thuê từ Sydney 2 giờ sáng đến nhà Trung gõ cửa:
 
-Hai cô tìm ai?
-Anh là gì của H?
-Thưa hai cô chúng tôi chia tay 2 năm rồi.

Nói xong thì thằng Cu giật mình tỉnh ngủ chạy ra nhìn hai người đàn bà. Trung  mời 2 nàng sát thủ vào nhà nói chuyện phải quấy

-Trời! em không ngờ con đàn bà đẹp mà bỏ chồng bỏ con, cướp chồng người khác. Tội  nghiệp thằng bé, nhìn cha con anh em muốn khóc. Tụi em đến đây xử nó, cho một cái thẹo về tội cướp chồng của con L. Nhưng bây giờ em đâm ra khinh  nó, không đáng để em ra tay. Thằng chó chồng con nhỏ mướn em nó cũng là thằng ma cô chẳng ra gì

Trung làm thinh không ý kiến, hai nàng ra về. Hắn thở dài nhìn ánh đèn vàng vọt chống sương mù phủ lắp ngọn đồi trước mặt, đi vào không ngủ tiếp. Trung lại nghĩ đến con. Ông con hắn có lần bị đánh vì tội phá, dùng cây tre lụi thịt nướng đâm lủng cặp loa Bose, ông đưa 5 ngón tay bé xíu xin 5 phút rồi đi vào mặc thêm 4 cái quần và độn thêm cuốn sách mới chịu ra nằm úp trên ghế. Mẹ thằng này mánh không chịu được, Trung mắc cười quá không đánh được thì nó  thủ thỉ:

 -Ba ơi ! Mình không có mẹ đừng đánh mình đau lắm.

Trung buông roi ôm con khóc. -Mẹ ơi con khổ quá. Trung  thường gọi mẹ hắn mỗi khi bế tắc trong cuộc sống cho dù hắn không bao giờ biết được mặt mẹ mình, chỉ biết là bà đẹp nhưng cũng dữ lắm, theo lời ba  hắn kể….

Thấy không ổn, sẵn lúc này đang vào kỳ nghỉ của học sinh, Trung giao garage cho ông bạn làm chung trông nom, tiền chia tứ lục trong một tháng, rồi dụ thằng Cu đi câu cá. Trung chuẩn bị thức ăn nước uống, bỏ ông Cu ngồi phía sau trong ghế an toàn nói:
 
-Mình đi câu cá nhé con.
-Xa không ba?
-Mình đến nhà bác Tâm bạn ba, có anh Nam  con nhớ không?

Nam  là con út của bạn Trung, lớn hơn con hắn 2 tuổi. Trung đã phone cho ông bạn vàng cùng đơn vị lúc trước, báo cho hay là sẽ đi Queensland. Khởi hành lúc 4 giờ chiều, Trung chạy tẻ ra quốc lộ 39. Con đường vắng hai chiều đi ngang các nông trại trái cây bông vàng ối rất đẹp. Đói thì chạy vào Kentucky ăn, đổ  xăng rồi chạy tiếp

-Ba, sao lâu quá chưa đến ba?

Thằng Cu sốt ruột hỏi. Thằng bé đăm chiêu nhưng hắn biết cu cậu đang nghĩ gì, nó sợ bị thằng kia đánh. Đúng tám giờ sáng đến Brisbane. Trung lái xe không ngừng nghỉ, chiếc xe Mitsubishi hai cửa turbo chạy như ngựa chứng, ống bô trắng toát không khói đen bám.

-Cha con mày lên đây ở luôn sao?
-Tao xem tình hình rồi tính
-Tính mẹ gì nữa, không lẽ mày còn mê cái lổ đó.
-Anh nói gì kỳ vậy. Bà vợ la ông chồng
-Thì bạn bè có gì đâu yên chí

Trung ở chơi vài ngày thì thằng con hắn bị ăn hiếp, nó thui thủi chơi một mình nơi góc nhà dù rằng vợ bạn hắn đã nói với ông quý tử: - Con đừng đánh em, nó không có mẹ. Vô tình hắn thấy khuôn mặt giận đỏ ké của ông nhóc con bạn mình, đâm ra ngại chuyện con nít đụng chạm đến người lớn, hai vợ chồng bạn hắn rất cưng con. Chắc phải về thôi.

Một hôm đang nhậu bù khú với đám bạn ông Tâm thì thằng cu Trung biến mất. Đi tìm thì thấy nó ngồi trên chiếc xe đạp gọi: -Mẹ ơi! Con nhớ mẹ… Tim hắn nhói lên từng cơn. Đêm suy nghĩ, đầu bắt đầu có tóc trắng. Thôi dù thế nào cũng là mẹ nó, về Melbourne cho nó gần mẹ. Trung nhủ thầm. Hơn nữa Trung muốn tránh một chuyện khó xử với đứa con gái của ông kế bên nhà bạn Trung. Con bé này 18 tuổi, đã có biểu hiện rồi, nó yêu sảng thì mình chết.
 
Nửa khuya hai cha con rón rén mở cổng ra đi, hắn để lại vài hàng cho thằng bạn, nói về Melbourne bán nhà rồi lên.

Trung đi theo quốc lộ 31 ghé Sydney, hai cha con lang thang nơi Cabramatta, gặp nhiều bạn bè kéo về nhà, những cặp mắt thương hại của các bà đơn thân đá lông nheo muốn rụng rốn, nhưng thôi! Trung đang chay tịnh và sợ đàn bà, xin để tôi yên mà nuôi con. Vài ngày sau về lại nhà. Không nơi nào thoải mái bằng nhà mình, an phận làm ăn, lâu lâu thằng Cu thăm mẹ nó. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, một hôm vợ hắn về đòi bán nhà. Thằng tình nhân chở về ngồi chờ trong xe

-Tôi đã đưa tiền cho bà nhiều lần, bà hứa để cha con tôi ở đây tại sao quậy nữa?

Một câu nói  của vợ làm  hắn mất kiểm soát:

-Tao về Phan Thiết moi xương cốt cha mẹ mày quăng vô cầu tiêu.

Không kìm chế được khi vợ  đụng đến cha mẹ mình, Trung giáng cho một cái tát. Chỉ nửa thành công lực, vợ hắn la chí choé. Thằng tình nhân chạy vào nhổ cây hàng rào đánh Trung. Trung né người chơi một cú atemi vào gáy gục xuống thở dốc. Cảnh sát và xe cứu thương đến. Một cú chặt sát thủ gạch còn vỡ thì xương gáy chẳng là gì, may mà Trung không ra đòn mạnh, nếu không tên tình nhân đã chết ngay. Trung bị lập biên bản, thằng tình nhân  của vợ thưa Trung đòi bồi thường thương tích. Trung bắt đầu ra toà. Tụi luật sư Úc rất ác bắt Trung phải mở một tài khoản tên Tổ hợp Luật sư bỏ tiền vào cho nó, tụi nó mới làm việc. Chúng chặt đẹp, sau 15 lần ra toà Trung chỉ bị cảnh cáo, vì tên tình nhân vợ hắn xâm phạm gia cư bất hợp pháp. Trung thắng khỏi tốn tiền, nhưng  bị  tên tình nhân của vợ xúi về bắt con, đưa ra tòa giành quyền nuôi con, chia tài sản. Vô phước đáo tụng đình, Trung cố gắng dàn xếp cho yên, nhưng vợ hắn nhất quyết giành nuôi thằng bé. Cơ quan hoà giải khuyên nhủ họ nói đưa nhau ra tòa chỉ làm béo cho luật sư, nhưng vợ Trung nói chơi tới bến. Trung nói:  -Tôi theo luôn, bán nhà chơi luôn. Vợ hắn mướn một luật sư và một cố vấn luật pháp để theo đuổi vụ kiện. Trung cũng buộc phải tìm một luật sư cho mình.

Trung  đang lui cui dưới đít xe thì vợ hắn và cảnh sát đến bắt thằng bé. Trung dừng tay nói: -Tụi mày chờ tao tìm luật sư. Cảnh sát đồng ý, đây là luật. Trong vòng 3 tiếng đồng hồ với 10,000 dollars bảo lãnh trong tài khoản, Trung nhờ luật sư giữ lại thằng bé 3 tháng chờ ra Tòa án Gia đình. Trận đầu coi như hắn thắng, bà vợ lồng lộn chửi tắt bếp trước cửa garage, ai cũng sợ con nhỏ này phát khùng. Con Trung dường như biết, tội nghiệp nó buồn thiu. Chấm tử vi cho con, Trung biết: canh cô mồ quả năm Canh Ngọ, giờ sanh 8 giờ sáng, nó chỉ ở với một trong hai người. Trung đã lường trước và chuẩn bị mọi tình huống.

Vợ Trung thuê nhiều nhân chứng vu khống Trung cờ bạc rượu chè đĩ điếm, nhưng lâu nay hắn trong trắng như ông thầy tu. Luật sư bên vợ hắn moi móc cũng chẳng ra tội gì, kể cả tội vượt tốc độ, bằng lái xe Trung trong sạch không vướng bụi trần. Còn vợ hắn hàng chục thứ tội, khai láo là đã nuôi con, đưa con đi học mỗi ngày…, nhưng trường học viết một lá thư xác nhận chỉ thấy Trung đưa rước thằng bé từ nhà trẻ cho đến tiểu học. Các cô giáo con Trung viết mỗi người một lá thư để Trung đưa cho luật sư của mình, nhưng bà luật sư nói chứng cứ chưa đủ mạnh. Theo luật Úc người đàn bà được quyền ưu tiên rất lớn để nuôi con, đàn ông là thứ yếu. Trung đôn đáo đi tìm bằng chứng, nhưng cả đám người cùng vượt biên ngã theo vợ Trung quay lưng với hắn, trừ mấy thằng bạn thân là lính. -Mày bị đâm sau lưng Trung ơi! ông bạn thân lên tiếng. Bên hắn mấy thằng bạn cũng ráng giúp tìm bằng chứng. Sau 13 lần toà kéo dài chẳng đến đâu, tiền cứ đổ vào túi luật sư, mỗi tờ fax tụi nó chặt 80 đô, mỗi cú phone 50 đô tối tăm mặt mũi. Trung gần đứt chếnh thì bà luật sư nói: - Mày chịu chi 800 dollars mỗi tấm hình thì tao lên Crown Casino sao lại từ camera an ninh hình vợ mày đánh bài để làm bằng chứng. Nhưng mày phải nhớ chính xác ngày giờ vợ mày chơi bài trên đó. Trung  đồng ý, cho ngày tháng chính xác hắn còn ghi trong cuốn sổ tay, mất 2.400 dollars cho 3 tấm hình.

Ngày ra tòa bên vợ Trung  một chục người, hắn một thân một mình. Luật sư của vợ Trung tố hắn thậm tệ, cả một nhóm nhân chứng được vợ hắn trả công xăm chân mày, xăm môi free, thuê làm nhân chứng dựng ra những chuyện mà Trung không có, không ngờ được. Cuối cùng Toà hỏi vợ hắn:

-Bà nói là bà nuôi thằng bé suốt 5 năm không gián đoạn phải không?
-Yeah . Vợ hắn trả lời
-Bà nói là bà không cờ bạc phải không?
-Yeah
-Bà nói là bà không quậy phá chồng cũ phải không ?  
-Yeah
-Hãy cầm cuốn Kinh Thánh thề

Thư ký toà đọc tiếng Anh, vợ Trung lập lại. Thề xong ông quan tòa nói:

-Tôi cho chiếu lên hình bà ở Crown Casino 3 tấm 3 thời gian khác nhau, đều là về đêm từ 10 giờ tối đến 6 giờ sáng. Và bản sao visa về VN lúc con bà chỉ 6 tháng. Công bố nội dung tòa án Sunshine về việc bà về phá nhà chồng cũ của bà, tất cả thư của trường học chứng minh bà không hề đưa đón con bà từ lớp nhỏ nhất lên tiểu học. Những gì bà và bên luật sư đưa ra đều không đúng sự thật, nhân chứng làm chứng không đúng sự thật.
 
Phía vợ hắn ngậm miệng, mấy người làm chứng gian tái mặt, nhưng Trung tha hết không truy tố tội họ tội vu khống. Toà phán Trung có toàn quyền nuôi dưỡng thằng bé, mẹ được thăm mỗi tháng 1 lần và nửa buổi ngày sinh nhật của nó, cấm tuyệt đối lai vãng nhà Trung trong 800 mét và Trung cũng vậy, không được bén mảng đến nhà vợ. Tiền lệ phí mạnh ai nấy trả vì đây là Tòa án Gia đình. Mỗi giờ của luật sư mất 800 dollars, chưa kể đến giấy tờ, chi phí linh tinh… Trung  đi đứt 35.000 dollars cho 14 lần ra toà, tiền dành dụm hết sạch. Đến khi ra toà về tài sản thì bên vợ Trung nhắm không thắng nên rút lui. Phe thắng hay bại điều cháy túi, chỉ có luật sư no đủ, chúng cười hả hê trong thang máy. Bọn họ cùng nhóm với nhau dù ở hai công ty khác nhau, mấy con kênh kênh rỉa xác người. Chúng kéo dài thời gian vì biết vợ chồng Trung có cơ sở làm ăn. Chưa xong chuyện, lúc nào Trung đem thằng bé đến cho vợ hắn thăm thì vợ hắn cố tình đến trễ, khi giao thằng bé đều kéo dài thời gian không đúng giờ. Thằng tình nhân ghét thằng bé và coi thường lệnh toà, còn nhốt con Trung trong toilet. Trung nói với luật sư tốn thêm tiền cho một lần ra tòa nữa, mới chấm dứt cái màn thiếu văn minh. Chịu không thấu Trung đành bán nhà thì bị tên Sơn đen là bạn nhậu gạt mua rẻ. Lúc đó  Trung chẳng biết thị trường nhà đất ra sao, nhà Trung nếu bán đàng hoàng được trên 100 ngàn dollars, Trung tin vào thằng bạn đểu nên ký giấy bán chỉ 70 ngàn, xong nó bán lại cho người khác 115 ngàn, ăn 45 ngàn không tốn một giọt nước bọt. Đúng là đồ vô lương tâm trong lúc Trung khổ sở.

Một hôm  thằng con Trung muốn có em bé, nó  về thủ thỉ với hắn
-Ba ơi! đẻ cho con một đứa em
-Trời mẹ ơi ! Ba là đàn ông có cu như mày không đẻ được
-Ai đẻ được hả ba?
-Thì giống mẹ con mới đẻ được
-Thì ba kiếm vợ đi.

Trung đốt đuốc đi tìm vợ dưới sự phê duyệt của quân sư là ông con của hắn. Ai nó gật đầu là Trung nhào vào tán nhanh đánh lẹ, nhưng cuối cùng nó phán:

-Cô đó chỉ thương con của cô, lúc nào cũng là con của cô, cô đó không để ý đến con…
-Cha mày sao khó tánh quá, ba lấy vợ chứ có phải mày đâu.

Rồi Trung rút lui có trật tự. Một hôm Trung quen một nàng đến 2 lửa, cũng có nhan sắc nhưng chồng bỏ vì mê một em du học sinh trẻ hơn. Sau vài tháng quen nàng phán một câu:

- Anh trả con lại cho mẹ nó, em mới lấy anh.

Trung  cười ngạo mạn nói:
-Chuyện này không bao giờ xảy ra đâu em, còn khuya. Con anh là tất cả.

Có bà đến garage của Trung đề nghị về VN cưới em bà, bà lo hết phí tổn, hắn cười nói:

-Thưa chị em đâu có túng và ế đến nỗi phải làm như vậy!

Trời! hắn cũng có giá chứ bộ. Từng cuộc tình chớp nhoáng qua đi với Trung, đa số là với mấy bà mẹ đơn thân, mà bà nào cũng thành tinh nơi này, số má đàn ông xỏ xâu không hết. Tây, Việt đều có, đi tìm một người đàng hoàng trên đất này quá khó khăn như mò kim đáy biển, chắc mình ở giá quá…

Nhà giao xong cho chủ mới, trừ chi phí luật sư xong còn vài chục ngàn, Trung đi mua một căn nhà nơi hẻo lánh, hai cha con hủ hỉ với nhau. Thằng bé cho đi Hướng đạo sinh, lúc này biết tự lo cho bản thân, biết bỏ đồ vào máy giặt, biết nấu mì gói…  Trung là tên chuyên môn nấu canh cà chua  với cá đù khô, con  hắn ăn khen ngon đáo để: -Ba nấu món này ngon nhất thế giới. Sau này con Trung thú nhận là khen để ba vui thôi, ba nấu tanh rình. Thằng con không kén ăn, nhưng khi không thích món nào thì làm rớt là xong. Lúi húi rồi thằng con thay răng sữa, Trung bày cách nhổ bỏ răng và nói: -Răng cũ về mày,răng mới về tao… rồi bỏ cái răng sữa vào một hộp nhỏ, để giữ tế bào gốc sau này.

Nhiều lúc Trung say xỉn về, hắn giả bộ gục lên gục xuống. Thằng Cu sợ Trung chết gọi điện thoại cho người quen thì họ nói wrong number, tình đời đen như mõm chó. Có lần nó năn nỉ một bà cảnh sát tha cho Trung vì tội uống rượu quá nồng độ khi lái xe, miệng nó dẻo còn hơn Trung. Bà cảnh sát chỉ lấy chìa khóa cho đi taxi về nhà, hú hồn. Sau lần đó thấy tội nghiệp cho thằng con, Trung bớt nhậu, rồi  hứa sẽ bỏ nhậu để nó an  tâm. Trung nghe nó lầm bầm: - Ba nhậu lúc nào cũng nhậu… rất mắc cười như một ông cụ non.

Lúc đi ngang qua bàn thờ ba của Trung thấy ánh mắt của ông, nó hỏi:

-Ba ! Ông nội thấy con đẹp trai hả ba?
-Ừ ông nội khen con đẹp trai

Cu cậu khoái quá thắp nhang vái. Trung không biết nó vái cái gì thành tâm lắm, mà thật ba Trung theo nó từng bước chân. Nó tả hình dáng ông y hệt, mặc một bộ đồ lụa đen tóc hớt cao, dẫn đường cho nó đi lúc đêm khi sang VN một tháng, nghe xong  Trung nổi da gà. Ông mất mấy mươi năm rồi sao vẫn còn lưu luyến trần gian? Gần ngày đám giỗ là Trung thấy ông về không thiếu một kỳ.

Đến năm ông nhóc 8 tuổi, Trung quen một cô gái nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi. Cô nàng thích dáng bụi của hắn khi mặc quần jean. Hắn trổ tài nấu ăn, đổ bánh xèo để cua nàng.  Thằng Cu cũng thích và thương cô gái này. Khi rảnh nàng chở nó đi tắm hồ, nếu có đàn ông đến nói chuyện với nàng dù đang ngụp lặn vui chơi nó cũng ráng ngóc đầu lên trông chừng. Trung an tâm đi làm, bởi người hắn thương yêu giờ có bảo mẫu kề bên. Trời độ Trung trúng số, một sự đổi đời thật tuyệt vời. Trung tin người ngay Trời Phật cũng thương.

Lúc này thì những thằng bạn bôi nhọ hắn tìm về, nhưng Trung đủ kinh nghiệm với loại bạn này, nên dè dặt trừ 3 ông bạn vàng lính của Trung. Vợ cũ Trung xây một căn nhà lớn không biết tiền từ đâu ra, rồi bể hụi giựt nợ lên đến cả triệu bạc, đồn ầm lên báo chí nhắn tin đòi nợ. Miệng con người ác độc, dù Trung chia tay đã 5 năm họ vẫn nói vợ cũ Trung quỵt hụi đưa tiền cho hắn mua xe BMW. Thằng con  Trung đi đâu cũng nghe nói về mẹ mình, nó về buồn bã nói ba:
 
- Ai cũng nói mẹ con là ăn cướp, rồi nói đời mẹ ăn mặn đời con khát nước.

Trung hỏi ai nói thì nó nói  bà bán bánh mì bị mẹ nó giật tiền hụi. Trung tìm đến bà bán bánh mì gốc dân bán cá ở xóm Bống  Nha  Trang nói:

-Nếu cô đem chuyện giật hụi của mẹ thằng con tôi ra nói với nó tôi sẽ đưa cô ra tòa. Con tôi không dính gì đến việc làm của mẹ nó nghe chưa!

Hai vợ chồng vợ cũ Trung thay tên đổi họ trốn lên Darwin. Những người quen giờ bị quỵt hụi mới sáng mắt ra, người nhiều nhất trăm ngàn dollars, làm gì nhau khi kẻ gian đã cao bay xa chạy. Mấy bà ngồi trên bàn máy may cả ngày lẫn đêm chuyên ăn cánh gà vì cánh gà rẻ nhất, rên rỉ bị gạt một vố đau quá, con này nó nói kiến trong hang cũng bò ra nạp mạng…

Chuyện của họ đi đâu cũng nghe riết rồi như bưng tai, Trung không quan tâm. Trung mua căn nhà khác khang trang hơn, sống hạnh phúc với người vợ mới. Chuyện gái gú ngày xưa nhiều quá cứ lòi ra nên vợ Trung không vui, đi đâu chơi hắn cũng lấm lét như thằng ăn trộm, sợ gặp đàn bà quen mất vui, rất đau đầu. Trung nói với vợ: - Em về VN mua cho anh cặp che mắt ngựa để anh đeo vào khi ra đường khỏi thấy ai. Trung mệt nhoài nhưng nàng lo cho cha con hắn như một con gà mái mẹ. Vợ Trung không muốn có thêm con vì sợ chia tình thương không đồng điều và hắn đồng ý.

Ông nhóc Trung đến tuổi chướng, hai vợ chồng Trung nhiều đêm thức trắng, chờ nghe tiếng mở cửa của nó rồi mới an tâm ngủ. Bây giờ làm cha Trung mới thấm, biết thương ba hắn thì đã muộn, ba hắn không còn. Đến cuối năm thằng con 18 tuổi, Trung cho con ra riêng. Nó như con chim đã trưởng thành bay ra chân trời cao rộng tự quyết định đời mình. Nhiều lúc ông con Trung về VN theo bạn bè lên tới biên giới Tàu chẳng có một tin tức gì. Vợ chồng Trung bất lực, nhưng bù lại các ngày Father's Day và Mother’s Day đều có tin nhắn.

Năm 2015 vợ chồng Trung quyết định giao căn nhà cho thằng con lúc này đã vào tuổi chín chắn. Rồi nó có bạn gái về ở chung lòi ra một thằng nhóc. Khi có thêm đứa con gái nữa, đời thằng con Trung bị trói chặt hết vùng vẫy. Ông con Trung  cũng có dĩ vãng gái gú như hắn, người ta nói con giống cha là nhà có phước (?). Khi còn ở chung ông con dẫn gái về nhà đêm hôm chẳng ai hay, toàn là bạn học, sáng ra Trung mắt nhắm mắt mở, gặp hỏi ra thì mới biết con bé này nó về đây từ khuya. Đành chịu. Có con bé còn viết lên tấm giấy gắn lên tấm vách phòng thằng con, chữ viết rất lãng mạn: - Mày húc tao như con bò Tây ban Nha, I love it. Vợ Trung  đọc xong nói lại, hắn làm thinh không ý kiến, thỉnh thoảng nhìn con hãnh diện: Mẹ, đàn ông không có đàn bà vẫn sống và làm gà trống nuôi con tốt, có gì mà lo lắng,  he…he…

Phan Nhật Bắc
Chiều đầu tháng 10 năm 2021
(Viết cho những đàn ông  VN  Gà trống nuôi con thật dễ thương nơi xứ Tây)

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian