Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Đá khóc- Sông Cửu

Đá khóc


ĐÁ KHÓC
 “Tặng thi nhân  Hoàng Trọng Khánh
            người bạn Huế của tôi.”
Đó! Em thấy chăng
Bên kia
Phường Nguyệt Biều quê anh
Là dãi Trường Sơn cao ngất
Mạ bảo hôm nào
Mặt trời ngủ quên
Đá buồn đội sương
Rưng rưng đứng khóc…
Nhìn ngôi nhà hai tầng
Tụi anh mới về xây cất trên đất hương quả
Ba đời uống nước Nguyệt Biều
Mạ gật đầu cười
Rồi ngồi kể chuyện…  nhiêu khê...

- Nề! Mi biết không
Đất “Bào Trăng” mình khi xưa
Mùng Một sao mờ đêm Rằm trăng tỏ
Dù xóm giềng đôi lúc có khổ có vui
Nhưng đó là những chuỗi ngày thiệt bình yên

Chao ơi…Chả như bây chừ …
Cứ biến đổi triền miên
Hết dịch bệnh đến bão giông
Phố phường làng thôn
Từng ngày thay hồn đổi xác
Nào lấp ao bạt đá xây nhà
Cất lâu đài nguy nga kêu là biệt điện
Cầu sắt bắc rộng dài thêm
Các Mệ mỗi lần qua đếm hoài …
Cứ quên cầu bao nhiêu nhịp…

Thương mạ quá chừng
Anh bưng chén trà mời bà và khuyên

“Thui, để tụi nhỏ sau nì nó đếm
Bây chừ mệ tính mần chi cho thêm mệt…”

Mạ lại nhìn anh cười cười…  kể tiếp:
Nguyệt Biều thời ôn, thời mệ năm xưa
Trung Thu trăng treo đòng đưa sóng nước
Con người với nhau chân chất hiền lành
Ít có khi nào tính thiệt … so hơn…
Nì...Mạ hỏi mi!
-  Công mô mà đem “bèo hoa dâu”
Lên thả vô ao chị Hằng…
Nghe nói họ còn tính mang tàu bay
Đưa người lên cung trăng
Sao Kim  sao Hỏa gì nữa đó…

Tào lao!
Tào lao ráo trơn…  mi ơi!
Theo mạ nghĩ thời … nhà ta
Cứ ở nơi “Vũng Trăng” nì thôi…  (*)

Chả lẽ Mặt Trời không cười
Để đá khóc hoài…đợi nắng…

Bọn mi  tin đi!  Mạ lại quyết đoán:
Ngày mơi… Ngày mơi ...
Trời ngó lợi…Bây ơi!

      (Nhớ một lần thăm Huế…. 2020)
                        Sông Cửu
____________________________________
(*): Nguyệt Biều còn gọi là Vũng Trăng hay Bào trăng

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian