Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Tản mạn mùa Xuân- Cẩm Tú Cầu

TẢN MẠN MÙA XUÂN

     Hãy nắm tay anh, anh sẽ đưa em về miền cỏ ướt, về miền có hoa lá tươi xanh, về miền có những lộc non vừa mới nhú, về miền có những tia nắng vàng diễm tuyệt lung linh, Nắm tay anh đi em, anh sẽ đưa em đến những vùng đồi núi xa xăm, nơi có những thảm hoa vàng khoe sắc, có lá thu reo trong gió heo may về, có những dòng suối trong xanh mát dịu giữa trưa hè, em sẽ tung tăng trong gió, trong nắng, dưới ngàn hoa khoe sắc thắm mênh mang. Chúng ta cùng đón chào mùa xuân mới


      Hôm nay là mùa xuân, bầu trời rực rỡ muôn hoa , những đoá hồng xinh xinh, vừa hé nở, toả hương thơm dịu dàng, những cành mai trơ nhánh, với những búp xanh vây quanh, đan xen những hoa vàng nở vội, tô điểm cho nàng xuân đang lấp ló đâu đây. Ở chợ hoa, cả một rừng cúc vàng óng ánh, được các người đi buôn, sắp lớp ra đường, rồi nào là hoa thươt dượt, hoa linh tinh đủ thứ được dân bán hoa rãi ra khắp lề đường, làm cho hai bên lề các công viên hoa ơi là hoa, chúng chen chúc nhau, đủ tất cả các loại màu sắc, sống động vô cùng

     Xuân về trên khắp nẻo đó đây, trên đường phố, người ta cũng quét dọn sạch sẽ, sơn phết những hàng rào chắn giữa đường, để đón mùa xuân mới, nhà nhà đều mang bộ mặt mới, sơn quét sạch sẽ chào nàng xuân, xuân về trên ngỏ nhỏ, trên khắp mọi nơi, các cụ già run run, nhìn nàng xuân với bao nỗi niềm, nhớ lại những mùa xuân đã đi qua trong cuộc đời,cố nhớ lại mùa xuân xưa, ngày ấy xa lắm rồi, các cụ cũng đã từng có thời kì, trong lòng rạo rực với mùa xuân, các cô gái đón xuân bằng những áo quần mới cùng bạn bè, vui chơi thoả thích

     Thú vị nhất là khoảng thời gian trước tết, độ hai mấy tháng chạp, đi xem các vựa hoa, làng hoa, hoa giấy đủ màu, hoa cúc mâm xôi vàng thắm thiết,, hoa sống đời được trồng trong các chậu nhỏ khoe sắc, những chậu xương rồng đầy gai góc nhưng hoa của nó tươi sáng vô cùng. vui mắt nhất là hoa chuông từng giỏ, từng giỏ treo lủng lẳng dưới nắng xuân, đa sắc, màu hồng nũng nịu, màu đỏ rực rỡ, màu tím bâng khuâng, màu vàng kiêu sa lộng lẫy, chúng đong đưa trong gió, lung linh trong nắng làm mê đắm lòng người, tạo cảm giác thích thú vô cùng

      Đến làng hoa,cả một vùng đất rộng lớn, những ngôi nhà được lợp bằng nilon trắng, nhà nào cũng trồng toàn hoa, hoa hồng dủ các mấu sắc, hồng vàng, đỏ, tráng, hoa nào cũng mập mạp, chứng tỏ chúng đủ phân, được bàn tay con người chăm sóc chu đáo. Hoa ly, hoa cúc đỏ, cúc vàng, người xem mê đi chẳng muốn về....


Tản mạn mùa Xuân

      Đến thăm những nhà trồng hồng môn, nhà được lợp bằng lưới đen, loại lười che phong lan, căn nhà rông mênh mông, bóng mát âm u, nhưng những chậu hồng môn lại cho hoa đỏ thắm, sáng tươi,hoa này rất lâu tàn

      Những người chơi hoa ngày xưa thường ví mỗi hoa một ý nghĩa khác nhau, hoa cúc vàng, cúc đỏ, biểu tượng cho sự sống, tăng thêm phúc lộc và niềm hoan hỉ. Hoa mai tượng trưng cho sự phú quí, giàu sang, hoa đào không những xua đuổi tà ma, mà còn mang đến nguồn sinh khí mới, cho gia đình. Cây quất đem lại nguồn thu hoạch tốt đẹp, thêm nhiều vận may về tiền tài. Cây sung đem đến dấu hiệu tốt lành, no đủ và gia đình sung túc ...v....v....

      Thích nhất là những ngày cận tết, chợ búa rộn ràng, người đi mua sắm tấp nập, trái cây, hương đèn áo giấy, nhất là lá, lạt, lá có hai thứ lá, lá dong và lá chuối, rồi nếp, rồi đậu xanh, cũng tiện dụng là bây giờ có đậu gọt vỏ, chứ ngày xưa mỗi lần tết gói bánh, nội công việc đãi đậu cũng hết ngày. Nhà được quét sạch, trải chiếu ra, bày nào khuôn để gói bánh chưng, rồi ống để gói bánh tét cho đẹp, có nhà gói đến ba giờ chiều mới xong, rồi phải nấu mười hai giờ bánh mới chín, nếp mới nhuyển, để dành được lâu. nhiều gia đình phải thức suốt đêm, chụm lửa canh nồi bánh

      Từ xa xưa ông cha ta đã có tết cổ truyền, rồi cứ thế, cứ thế, đời này nối tiếp đời khác, nối mãi, nối mãi đến tận bây giờ, bây giờ đã trở thành tập quán từ ngàn xưa, lưu lại, ngày xuân đi lễ chùa, đi thăm mộ, đi chúc tết nhau, chúc những gì tốt đẹp nhất cho nhau


Tản mạn mùa Xuân

      Tôi nhớ lại mùa xuân năm nào xa lắc, tôi được ba đẫn đi tảo mộ, chúng tôi đi bộ trên con đường làng quanh co, hai bên đường toàn cỏ dại, chủng nở những hoa nhỏ li ti, màu trắng, màu hồng tím, phơi mình dưới những tia sáng, nhìn kỉ như thấy một cái gì thênh thang trong nắng vàng, chúng tôi đi dưới hai hàng tre rợp bóng mát, tiêng gió, tiếng lá khua xào xạc trong nắng xuân mênh mang. Ba dẫn tôi và em tôi đi mãi, đến một ngọn đồi thoai thoải, rất nhiều sim và lá bổi, lá mà người làng thường đem cộ vào để cắt lá về bỏ chuồng bò, qua một con mương nhỏ, tôi thấy toàn là đỉa rất to, chúng bơi lội trong vũng nước đen ngòm, rồi đi quanh co một đoạn nửa, đến một khuôn viên rộng khoảng một ngàn mét vuông, xung quanh có hàng rào bằng cây xanh bao bọc, đó là khu mộ của gia đình tôi từ ông cố trở xuống. tôi nhìn những ngôi mộ được quét vôi trắng, cỏ được dọn sạch sẽ. mộ nào cũng được khoát chiếc áo mới ngày xuân, tôi đi quanh một vòng, đọc từng bia tên

      Đây rồi mộ của ông cố tôi, người đã một thời làm quan dưới triều vua Tự Đức, tôi như hình dung bóng dáng một vị quan xưa áo mão chỉnh tề, oai phong lẫm liệt. đang hiện diện đâu đây. Rồi tôi đến bên mộ bà nội tôi, người mà thuở sinh tiền, đẹp nổi tiếng nhất làng, nhưng mới 32 tuổi đã mang vành khăn tang, rồi từ đó bà thủ tiết thờ chồng nuôi con. Mặc dù cuộc sống rất vất vả, thiếu thốn, Tôi đứng rất lâu trước mộ cô út của tôi, cô rất đẹp nhưng đã ra đi lúc còn rất trẻ, mới mười sáu tuổi, sự ra đi của cô, đã làm cho bà nội tôi, đau đớn vô ngần

      Nơi này chi chịt mộ san sát bên nhau. Nhìn những ngôi mộ tôi vut nghĩ về đời người, khi sống tranh giành lợi danh, bon chen trong cuộc sống, nhiều người đã giàu còn muốn giàu thêm, công danh đã cao, còn muốn cao hơn, cuối cùng khi về nằm trong lòng đất lạnh, hai tay buông xuôi, tất cả đều vô nghĩa, chảng mang theo được gì, có chăng là những tiếng thơm, hoặc tiếng xấu để đời mà thôi. Tôi cầm nhang đi cắm quanh các mộ, nhìn khói bay mờ ảo trong không gian mà chạnh lòng nghĩ đến câu thơ của nhà thơ Vũ đình Liên

      Những người muôn năm cũ
      Hồn ở đâu bây giờ


      Tôi không ngờ hôm ấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi được đi bên ba. Bây giờ người đã ra đi mấy chục năm, nhưng mỗi độ xuân về tôi cứ bâng khuâng nhớ đến người, nhớ đến giọng nói của người như đang văng vẳng bên tai tôi, thật ngọt ngào, thật dịu dàng thắm thiết.


CẨM TÚ CẦU

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian