Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Tháng Bảy Vu Lan- chùm thơ Nguyễn Vĩnh Bảo

   THÁNG BẢY- VU LAN

       Ngẩn ngơ tháng bảy theo về
Con ngồi uống nước mưa quê mát lòng
       Nhớ thương mẹ bóng lưng còng
Chân trần bước mãi quanh vòng khổ xưa
       Chạy từng bữa tối bữa trưa
Khi lưng vục bát nắng mưa trên đầu
       Bao lần thức trắng đêm thâu
Mẹ lo đổi kiếp sang giàu đời con
       Ngọt ngào dòng sữa thơm ngon
Lời ru của mẹ ấm tròn giấc say
       Cuộc đời chìm nổi đắng cay
Vu lan – Lễ báo hiếu này dâng lên.


          Nguyễn Vĩnh Bảo


Tháng Bảy Vu Lan


MẸ TÔI

Mẹ tôi ngót nghét một trăm
Như tầu lá úa đang nằm trên cây
Gió lay chỉ tính từng ngày
Mắt mờ chân chậm bàn tay run nhiều
Cả đời vất vả bao nhiêu
Thương con cam chịu sớm chiều lo toan
Trải qua bao cuộc chiến chinh
Đói no loạn lạc hy sinh thay chồng
Thân gầy đeo bám ruộng đồng
Vẫn yêu cây lúa dòng sông quê nhà
Bốn mùa gánh chớp phong ba
Mỗi lần tiễn bước con ra chiến trường
Nụ cười ấm áp dẫn đường
Mà trong lòng mẹ đau thương khóc thầm
Tiễn con đi đã bốn lần
Nhận tin tử trận hai lần của con
Đêm ngày mong đợi héo hon
Mẹ ngồi nhai miếng trầu mòn tháng năm
Bây giờ ngót nghét một trăm
Con về tìm giấc mơ nằm ru xưa

Nguyễn Vĩnh Bảo 


Tháng Bảy Vu Lan


   MƠ THẤY MẸ VỀ

      Đêm nằm mơ thấy mẹ về
Giữa trời xuân đẹp đất quê hội làng
       Lòng con bỗng thấy xốn xang
Nghe trong tiếng gió mênh mang tiếng người
       Bạc phơ mái tóc nụ cười
Nhìn con muốn nói bao lời thương yêu
       Hồn bay theo bóng phiêu diêu
Đêm trên ngọn cỏ sáng chiều bốn phương
       Có hôm thấy mẹ bên giường
Dõi theo từng giấc yêu thương vỗ về
      Ngày xưa chân chất thôn quê
Một đời tần tảo say mê ruộng đồng
       Đến khi nằm xuống tay không
Mẹ đi, mẹ chẳng yên lòng cháu con
       Ba năm về với cửu tuyền
Gặp cha nơi cõi xa miền rất xa


           Nguyễn Vĩnh Bảo

Tháng Bảy Vu Lan


NHỚ MẸ

Ngoài vườn cau đã chín rồi?
Không người đến hái, cau rơi rụng đầy
Còn đâu bóng mẹ khom gầy!
Mỗi ngày đưa ngọn trầu cay vào giàn
Bây giờ lá úa khô tàn
Con về nhặt quả cau vàng đem phơi
Nhớ thương mẹ quá đi thôi
Nhìn lên hình Mẹ mà rơi lệ sầu
Tay run giữ chặt khay trầu
Nghe văng vẳng tiếng mẹ sau tấm hình.

Nguyễn Vĩnh Bảo

COMMENTS G+/FB:

1 Comments

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian