Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Mùa sau- Hoàng Thị Viễn Du

MÙA SAU
                           ---HOÀNG THỊ VIỄN DU---

Mùa sau
- K.A chết rồi! mày về đi, tiếng M nghẹn ngào trong điện thoại. Nhã bàng hoàng.

- Gì! sao lại chết? Tại sao chết?

Nhã buông điện thoại. Chết rồi sao? K.A chết rồi sao?

Từ bến xe Nhã lao đến nhà K.A - Công an vừa làm pháp y xong, đang ghi biên bản. K.A nằm đó - thẳng tắp - im lìm. Nhã run rẩy dở tấm giấy che mặt - nét mặt hơi tai tái - cặp môi còn he hé nhìn như K.A đang ngủ - giấc ngủ vĩnh viễn chìm sâu và mãi mãi.

Một cú đánh vào đầu của người hàng xóm vì ganh tị bậc thềm cao thấp trong con hẻm nhỏ - Nếu biết chữa trị sớm thì K..A đã không chết.

Những cơn đau đầu kéo dài. K.A lì lợm và cam chịu cho đến một ngày đi chợ về K.A ngã lăn ra nền nhà - Cậu con trai mười bảy tuổi (chưa một lần thấy mặt cha - chồng K.A ra đi sau một lần xuất huyết dạ dày khi cậu mới bảy tháng tuổi) tưởng mẹ trúng gió đỡ mẹ dậy gọi mấy dì cạo gió - thấy chị không tỉnh lại mấy cô em rối rít đưa chị đi bệnh viện, bác sĩ bảo bị tụ máu bầm trong não nhưng muộn quá rồi - K.A ra đi sáng hôm sau.

Mười bảy năm lầm lũi - chống chếnh nuôi con một mình - Đôi vai gầy oằn đi dưới gánh nặng khổ đau cay đắng của cuộc đời - Vất lại những đớn đau dằn vặt, giờ ra đi nhẹ nhàng hờ hững.

Mấy cô em gái trang điểm cho chị lần cuối

Nhã ngậm ngùi - Son phấn trần gian níu kéo được gì sao?

Một ngày rồi mà K.A còn mềm lắm, lúc liệm người ta đưa cho Nhã đôi bao tay để đeo cho bạn - Nhã cầm bàn tay mềm mại lạnh giá - Cô có cảm giác như K.A đưa tay để cô xỏ vào cho bạn. Nhã bật khóc gọi thầm

T này! nắm tay K.A đi - T từng nói ngày xưa đi học thêm buổi tối - tan học trời lạnh giá - T thèm nắm bàn tay nhỏ nhắn này mà không dám. Giờ cầm đi T - K.A không nói gì đâu.

K.A chết - T không về, Nhã hiểu - T không đủ can đảm nhìn cái hình hài dấu yêu ấy bị người ta vùi xuống đất. Có những tình yêu không nói lại là những điều thiêng liêng mà người ta giữ kín - chôn chặt không bao giờ đụng đến.

Bạn bè khá đông đúc - thập thò bên ngoài không ai dám vào vì sợ, kiêng trùng tuổi - sợ xác chết! Nhã sụt sùi, mới đó mà đã ra ma rồi sao? Giá mà có một người đàn ông nhỏ lệ khóc thương bên quan tài thì đỡ tủi biết bao nhiêu hả K.A ơi.

Trong đám bạn bè K.A hiền nhất - từ lúc chơi với nhau chưa bao giờ Nhã thấy K.A to tiếng với bạn bè - trong cái lau chau, ồn ào của lũ bạn bao giờ K.A cũng chỉ cười - Vậy mà...

Nghĩa trang trên đồi cao lộng gió - Giờ T mới có can đảm nói Nhã đưa đi thăm mộ K.A - gió lướt thướt nơi đây bình yên quá - Thế giới của bình yên - Nhã tưởng như mình sắp nhập cuộc - Tấm hình K.A trước mộ thờ ơ - Những dãy mộ dài. Những người dưới đó họ là ai. Những hình hài tươi tắn một thuở - giờ gọn gàng thế này ư?

Nhã bảo - T ơi đọc thơ Đinh Hùng cho K.A nghe đi

           Trời cuối thu rồi em ở đâu
            Nằm trong đáy mộ chắc em sầu
           Thu ơi! đánh thức hồn ma dậy
           Ta muốn vào thăm huyệt mộ sâu


T ơi! T ơi đánh thức hồn ma dậy để nói câu nói mà mấy chục năm chưa dám nói


Mùa sau

Nhã nhớ có lần về Pleiku - Muốn tìm lại cảm giác xưa, cô thả bộ tìm con đường quen. Những con đường lạ thênh thang - thênh thang nắng - thênh thang gió - thênh thang nỗi lạ lẫm, cô bỗng thấy nhớ xót xa, con đường đầy hoa muồng vàng. Những sáng, trưa, chiều ngập tràn áo trắng, chập chờn bướm vàng. Nhã tìm đến ngôi trương bên đồi cao cổng vôi hồng xinh xắn - cô nhớ mùa Đông năm nào trường cắm trại - có anh chàng thi sĩ phương xa đến tìm cô giáo nhỏ nhắn với nước da nâu hồng, với những câu thơ

           Chân ngựa buồn rong trên phố núi
           Em bảng đen, phấn trắng giết đời nhau


làm cô học trò lớp chín nao lòng và thầm ước...giá mà...

Nhã về phàn nàn với K.A - Pleiku bây giờ thay đổi quá, có những con đường ta nhận không ra - Khu Đức An giờ là đường Wừu,  Am Bà, Bánh Bèo Minh Đức không còn nữa - làm tao nhớ lời nhạc của Phú Quang : "Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố - Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường" thật là thấm

K.A - cười rúc rích - còn mơ mộng hả mày

Đêm ấy trăng cười - Đêm trăng lạ lùng. Hai đốm sao sáng hai bên. Mảnh trăng lưỡi liềm nằm chính giữa , bên dưới như một khuôn mặt cười. Nghe Nhã nói chưa thấy hoa sữa bao giờ - không biết mùi hoa sữa thế nào mà người Hà Nội miên man, ngây ngất đến thế.

K.A bảo Pleiku mình cũng có hoa sữa đó, để tao chở mày đi xem.

Qua nhiều con đường - qua nhiều ngõ phố vẫn không tìm thấy.

Mùa hoa sữa Cao Nguyên đã qua - đã nở và đã rụng hết - Cây cuối cùng hai đứa tìm thấy có lẽ cánh hoa vừa bay theo gió thoảng lại tí mùi hương

K.A suýt xoa tiếc rẻ

- Thôi hẹn mùa sau nhé!

Mùa sau!

Làm gì còn mùa sau mà hẹn để - đôi bạn gái già lang thang đi tìm hoa sữa Pleiku !!!??? 


HOÀNG THỊ VIỄN DU

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian