Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Giọt mưa hình dấu hỏi- Hồng Thủy Tiên

GIỌT MƯA HÌNH DẤU HỎI

Mưa. Đã lâu lắm rồi cô mới được sống trong cảm giác này. Hơi lạnh của cơn mưa dầm quấn quýt, lan vào tim nhẹ nhõm. Hàng phượng chìm vào màn mưa trắng, những chùm hoa đỏ rũ nước...

Cô muốn chìa tay hứng giọt mưa lạnh mát. Sự bức bối, ngột ngạt của phòng trọ làm tâm trạng cô u uẩn. Phòng trọ không có cửa sổ, cô ghét những phòng trọ không có cửa sổ, ghét thái độ khinh khỉnh của chủ nhà. Nhưng cuộc sống mà, phải tự điều hòa thôi.

Chị Phương văn phòng cười cười, lấy ra bộ bài.

- Nhỏ, mưa gió mà, bói không?

Xóc chín cái, cô hồi hộp nhìn tay chị chia bài.

- Nè, nghe chị phán! Chà, sao hôm nay em đen đủi ghê nha, bị hao tiền, gặp rắc rối, buồn và khóc nữa!


Giọt mưa hình dấu hỏi- Hồng Thủy Tiên

Nhưng mà có một lời mời chân thành và gặp được người yêu.

- Gặp người yêu á? Có chắc không đó chị?
- Thì bài lên như vậy. Chờ coi bài có linh nghiệm hay không.

Cô cố nặn ra một nụ cười, nó méo mó lắm hay sao mà thấy chị Phương nhăn mặt.

- Nhìn em kìa, ghê quá!
- Không ghê sao được, hở chị!

Mấy ngày qua đâu ai biết cô vừa chia tay Tuấn. Ban ngày thì vậy, vẫn tỏ ra vui vẻ. Nhưng chỉ khi đêm về nằm ôm gối và khóc. Yếu đuối, dễ vỡ - đó mới chính là cô.

- Em về trước nhé!
- Ừ, em về đi, nhớ đem theo áo mưa.

Điệp khúc "đem theo áo mưa" bị át bởi âm thanh của mưa rơi càng lúc càng nặng hạt. Chị Phương là vậy, vẫn yêu thương và quan tâm đến cô theo cách riêng của chị. Điều đó thật quý giá giữa cuộc sống bon chen xô bồ, khi ai cũng cố khoác lên cho mình một vỏ bọc, có khi lại đeo thêm cho mình một chiếc mặt nạ. Ừ, vậy mới là cuộc sống.

Cô rút điện thoại, không hiểu sao mình lại gửi tin nhắn cho anh.

- Anh về Kon Tum chưa? Cà phê?
- Bây giờ sao?
- Trời đang mưa mà, cà phê mới thú vị.
- Ok, em chọn quán đi.

Cô nhìn đồng hồ, trời đất, đã hơn mười một giờ trưa. Mưa từ sáng đến giờ làm cô chẳng để ý đến thời gian nữa. Vậy mà anh vẫn đến, vẫn nhận lời uống cà phê với cô. Đôi khi có những điều cô không thể nào hiểu nổi, có những chuyện không thể lý giải theo những khái niệm giản đơn, ví dụ như mối quan hệ giữa anh và cô chẳng hạn - nó không theo một trật tự và một lôgic thông thường.


Giọt mưa hình dấu hỏi- Hồng Thủy Tiên
Quán cà phê Eva.

Anh và cô chọn góc nhỏ trên căn gác có những chùm dây leo lòa xòa. Thời gian có thể làm đổi thay nhiều thứ, nhưng sở thích của cô cũng chẳng khác khi xưa là bao nhiêu: vẫn chọn quán này, tìm lấy cho mình một không gian thoáng đãng với cỏ cây, với những bản hòa tấu nhẹ nhàng, vẫn ly cà phê đen ít đường và vẫn chọn anh để trò chuyện trong vô vàn những người quen biết.

Nhưng anh, cuộc sống của anh có lẽ đã thay đổi nhiều. Anh kể cho cô nghe dự định của mình sau khi lấy vợ. Cô cười:

- Có hai người cùng lo thì sẽ ổn thôi mà.

Nửa thật nửa đùa, anh nói với cô:

- Nỗi lo tăng gấp đôi thì gánh nặng sẽ tăng gấp bốn, bé ạ!

Cô vờ lè lưỡi:

- Nói như anh chắc chẳng ai dám lập gia đình!
- Dĩ nhiên cuộc sống mỗi người một khác mà.

Cô im lặng, làm như chăm chú vào khuấy cà phê. Những viên đá nhỏ lanh canh...


Giọt mưa hình dấu hỏi- Hồng Thủy Tiên

Một người đàn ông vừa đào hoa lại đa tình như anh tự dưng lập gia đình làm nhiều người ngạc nhiên. Nhưng... Cũng phải dừng chân ở một bến đỗ nào đó, anh từng bảo cô rằng: hãy luôn giữ ước mơ và tính toan của mình.

Ở tuổi cô chưa phải lo nghĩ nhiều, cô có quyền mơ mộng và lựa chọn ngã rẽ cho đời mình. Đôi khi phải trả giá và đánh đổi, hạnh phúc nào không trả bằng một cái giá?

Lan man sang chuyện khác, cô hỏi anh dạo này viết được gì không, anh khẽ lắc đầu. Anh là một người cũng đặc biệt. Anh viết tiểu thuyết, còn cô làm thơ. Cùng một địa hạt văn chương nhưng hai người hai cách thể hiện khác nhau, cô cô đọng còn anh dàn trải...

Thật tình cờ cô biết anh viết văn. Anh viết rồi để đấy, không cần hư danh phù phiếm.

Ngày xưa anh và Tuấn cùng trọ một phòng, cô trọ phòng cuối. Như một sự nhầm lẫn của số phận, cô đã chọn Tuấn vì ngỡ bài thơ anh viết là của Tuấn. Có buồn cười không?

Sau này khi đã thân thiết cô kể cho anh nghe, cả cô và anh cùng bật cười. Anh bảo cô thật trẻ con.

- Anh nhận xét truyện ngắn đầu tay của em đi!
- Đọc lâu quá anh quên rồi.
- Quên?

Cô không tin anh, hôm nọ thật ngạc nhiên khi anh nói với cô qua điện thoại:

- Anh đang đọc truyện của em. - Truyện tên gì?
- Tình...

Cô hấp tấp ngắt lời:

- Đúng rồi! Vậy là anh có đọc thật! Anh thấy em viết thế nào?
- Khi nào đi cà phê anh nói nhé? Mà em tệ thật đó, về đây sao không gọi anh?
- Anh lập gia đình rồi thì cũng phải khác, đúng không? Em ngại...

Nhưng cô thấy thật vui. Tiểu thuyết gia (tên cô đặt cho anh) vẫn luôn quan tâm và dõi theo những bước đi của cô, đôi khi chỉ là tình cờ...

Hai người im lặng. Mưa tí tách rơi. Mưa như bản hòa âm sống động, nhiều cung bậc. Cô lén nhìn anh, anh đang mải mê ngắm mái ngói đầy rêu. Có bao giờ trong miền nhớ riêng tư của mình, anh nhìn lại và thấy một cảm xúc hóa rêu xanh?

Bên anh, cô có cảm giác bình yên, dù bình yên được xây bằng những ảo ảnh. Chưa bao giờ cô dám tin rằng giữa anh và cô lại tồn tại điều gọi là tình yêu.

Nhưng... Có một lần, anh dịu dàng ôm cô.

- Mình dành cho nhau dù chỉ một khoảnh khắc thật lòng có được không?

Cô như người mộng du, run lên trong vòng tay anh.

- Nhưng anh biết rõ em thuộc về Tuấn mà!

Cô khóc. Rõ ràng cô là người yêu của bạn anh. Rõ ràng anh cũng đã có người yêu.

- Nhìn vào mắt em, anh biết...

Anh biết? Phải chăng anh đã thấu suốt điều mà cô luôn giữ riêng mình? Điều cô đè nén để khỏi mang mặc cảm tội lỗi mình phản bội Tuấn, dù chỉ là trong ý nghĩ?

Còn anh, tình cảm của anh đã được ngụy trang khéo léo, khéo đến mức linh cảm của người con gái không thể nhận ra. Cô gục đầu vào vai anh, khóc.

- Mỗi người nên trở về đúng vị trí của mình, phải không anh?
- Đôi khi một câu hỏi được giải mã bằng một câu hỏi khác.

Chỉ thế, và lãng quên. Cuộc đời quá nhiều ràng buộc, hoặc không ai đủ dũng cảm để mình thật sự là mình, để sống và để yêu.

Anh hiểu và em hiểu, không nên để quá nhiều người tổn thương trong mớ bòng bong rối rắm, có khi mình tự làm tổn thương chính mình khi bị cuốn trôi theo cảm xúc.

Miên man trong suy nghĩ. Điện thoại anh reo.

- Xin lỗi em, vợ anh gọi.
- Dạ, không sao.

Mưa vẫn chưa ngớt.

Giọt mưa hình dấu hỏi- Hồng Thủy Tiên

- Anh à, em lại sắp ra đi. Cuối năm này anh chuẩn bị dự đám cưới Tuấn nha.

- Còn em?
- Em? Chắc vài ba năm nữa. Cuộc sống mà, ai cũng có phần có phận cả rồi.
- Phần của em là gì?
- Là những chuyến đi mà chưa biết mình sẽ được gì.
- Có lẽ sẽ được những dang dở! Tiếc nuối không?

Ừ, tiếc nuối. Anh đang hỏi cô hay hỏi chính mình?

Cô thấy những giọt nước xếp hình dấu hỏi chơ vơ trên thành ly cà phê vừa hết. Cuộc sống có những điều không nên quá rõ ràng. Hãy để cảm xúc được ngủ yên, phải không Huy? Em sẽ tập cho mình không được tiếc nuối.

Cô và anh, vẫn trân trọng nhau, vẫn sẻ chia như hai người bạn. Chỉ vậy mà thôi...

Từ trên gác cao của quán cà phê nhìn xuống, không gian một màn mưa trắng xóa.

Nước mưa cũng cong mình hình dấu hỏi, giọt giọt rơi...

HỒNG THỦY TIÊN (Kon Tum)

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian