Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Hai người Mẹ- Một câu chuyện về NIỀM ĐAU KHỔ và LÒNG KHOAN DUNG (Cẩm Tú Cầu& ST)

Hai người mẹ

          Viết theo câu chuyện niềm đau khổ và lòng khoan dung, xảy ra ở thành phố Noor, tỉnh Maznadaran, Bắc Ba Tư, gần biển Caspian, một nơi mà tục lệ , bản án tử hình vẫn còn treo cổ, như thời xa xưa của nhiều thế kỉ trước

      Chiếc xe bịt bùng đưa phạm nhân từ nhà giam đến pháp trường, trong một buổi sáng đẹp trời, để treo cổ, theo tục lệ của xứ sở này. Phạm nhân bị bịt mắt, phạm nhân tên Balal, cách đây hơn bảy năm, lúc ấy anh mười chín tuổi đã ẩu đả cùng Abdollah mười bảy tuổi, ngoài đường phố và đâm chết Abdollah, Qua bảy năm tù giam giờ mới xử anh, bản án tử hình, trước sự chứng kiến của dân chúng trong thành phố. nơi anh ở

      Mẹ của Balal, ( người tử tội ) bà Koukab đứng vịn ngoài hàng rào chắn, đăm đăm nhìn anh không chớp mắt, còn gì đau đớn hơn, khi con trai mình sắp phải lên đoạn đầu đài, mà người mẹ chỉ có thẻ đứng nhin với đôi mắt bất lực. khổ đau, tuyệt vọng Bà đứng đó với đôi mắt sửng sờ, nhìn con trai với bao nỗi chua xót xé lòng, tâm tư người mẹ đang gào thét, đang đớn đau, tình yêu thương của người mẹ dành cho con là vô giá, dù con mình có là kẻ trộm cắp, xấu xa, giết người, làm những việc bỉ ổi, khó dung tha, nhưng mẹ vẫn là mẹ của con, con vẫn là con yêu quí của mẹ. Không một trở ngại nào có thể rẽ chia tình mẫu tử thiêng liêng, giữa mẹ và con, không một trở ngại nào có thể ngăn cách tình cảm giữa con và mẹ.

      Đôi mắt bà thâm quầng, nét mặt héo hon, chứng tỏ rằng bà đã nhiều đêm ngày mất ngủ, lo lắng, suy tư. Bà đăm đắm nhìn con trai, khi Balal bị đưa lên chiếc ghế và thòng lọng tròng vào cổ, anh thét lên để từ giả cỏi đời, rồi anh nhắm mắt lại, chờ đợi mạng sống của mình sắp kết liểu, Cũng là lúc người mẹ quỵ xuống kiệt sức, không còn đứng vững nữa, niềm hy vọng mỏng mảnh, trong tâm cang bà chấm dứt Bà ngồi bệt dưới đất, tâm tư bấn loạn, trái tim nhói đau, như có muôn ngàn vật nhọn găm sâu, bà nhắm mắt lại, rã rời, ngất xỉu.

      Cùng lúc đó, mẹ của Abdollah -( người bị hại ) Bà Maryam Hosseinzadeh, được phát biểu cảm tưởng, bà cho biết, bà đã sống trong bảy năm, bảy năm đầy ác mộng, với nỗi nhớ thương con vô bờ bến và giờ đây bà không thể nào tha thứ cho kẻ đã giết con mình.

      Bà đến bên Balal, bước lên 1 cái ghế cho ngang tầm với Balai tát anh một cái rất mạnh..... Rồi sau đó.....sau đó, trái tim bao dung của bà trổi dậy, bà và người chồng từ từ tháo dây thòng lọng cho Balal. Bà tuyên bố THA TỘI cho Balal

     Lòng nhân từ, ý bao dung của hai ông bà, cha mẹ của Abdollah, đã làm cho mọi người chứng kiến chung quanh sửng sốt, ngở ngàng. tưởng mình nghe lầm, không dám tin ở chính đôi tai của mình.

Khoảng khắc lắng đọng im lìm qua nhanh, mọi người nhìn bà bằng đôi mắt kinh ngạc, rồi bổng tiếng vỗ tay reo vang

      -Hoan hô lòng khoan dung, hoan hô lòng độ lượng, hiếm có của mẹ Abdollah

      Cả pháp trường náo nhiệt, bàn tán.....ai cũng nhìn bà bằng đôi mắt kinh ngạc, đầy ngưởng mộ, như nhìn một vị tiên từ trên trời vừa rơi xuống trần gian

      Chắc bà nghĩ , bà đã chịu đựng nỗi đau mất con, trong bảy năm qua, và sẽ còn mãi mãi đè nặng lên tâm tư bà trong suốt những ngày còn lại. đau đớn, hụt hẫng biết dường nào, nó thấm thía dường nào, bây giờ đây vì lòng nhân từ, độ lượng, bà không muốn thêm một người thứ hai đau khổ vì mất con, mất con là mất đi nguồn sống của kiếp người, của người mẹ

      Trong niềm lặng thinh của trái tim rướm máu, mẹ Abdollah, như cảm nhận được nỗi niềm chất ngất đớn đau của người mẹ. Chỉ nhìn thoáng qua thôi, nhưng tâm tư bà vỡ oà một cảm giác, thương cảm, xót xa. Bà đã từng bao đêm dài, nhớ thương khóc hận, những buổi sáng ban mai, bà nhớ đến con trai, ôm sách đến trường, vui vẻ cùng bạn bè, những buổi chiều nắng run rẩy trên cành lá, nó ngồi trên chiếc xe đạp, mang đôi giày thể thao, nét mặt hớn hở vui tươi, gọi" mẹ ơi! mẹ ơi! " lúc vừa đến ngỏ, Tiếng gọi nó tha thiết, ngọt ngào làm sao, Bà như còn hình dung cái khoảnh khắc ấm áp dịu ngọt ấy, tràn ngập khắp cỏi lòng

      Bảy năm qua, từ ngày con bà ra đi vĩnh viễn, từng ngày, từng ngày bà nhớ về đứa con yêu quí, nhớ từ khi nó mới lọt lòng, cho đến lúc ra đi

      Bà thường ngồi trầm tư ôn lại những ngày bé thơ của con, mà nghe lòng mặn đắng đau đớn, nghe trái tim mình miên man niềm nhớ, nhớ đến ngây dại tâm tư, bà nhớ những tháng năm ẳm bồng nâng niu, cho con bú bằng đôi bầu sửa của mình, khi trái gió trở trời, nó ốm đau, nhất là khi nó bị trịt mủi, không thở được, ,không bú được, bà phải ôm hai lổ mủi hút, mà nghe mằn mặn, từ nơi đầu lưởi và cổ họng......Tất cả những hình ảnh về cậu bé Abdollah, từ tuổi thơ cho đến lúc không còn nửa, bà đều nhớ như in trong đầu, khắc trong tâm, không bao giờ phai nhoà

      Cái hôm Abdollah bị nạn, bà chết sửng khi nghe tin con trai duy nhất của mình lìa khỏi cỏi đời, bà như cái xác không hồn, mặc ông và mọi người thân thuộc, lo lễ an táng, ma chay, bà xỉu lên, xỉu xuống như người chết rồi.

      Nỗi đau mất con mà bà chịu đựng, bà nghĩ chắc không người mẹ nào trên thế gian này đã trãi qua, những nỗi buồn, nỗi đau, nỗi mất mát hụt hẫng, Thôi thì giờ đây bà nghĩ, bà không muốn gây thêm một nỗi đau mất con cho một người khác, vì bà đã thấm thía trãi qua , những năm tháng khổ sở, chết lòng. Bà nghĩ đến niềm bao dung để con bà được thanh thản về với cỏi vĩnh hằng

      Đang mơ hồ trong thế giới, đầy tuyệt vọng, bổng có ai lay gọi, mẹ của Balal:

      -Con bà được tha rồi

      Người mẹ tội nghiệp, mở choàng mắt ra, ngơ ngác không dám tin vào đôi tai của mình, nhưng sự thật đã rõ ràng trước mắt, con trai yêu quí của bà đã được trả tự do. Ôi! Một nỗi vui mừng tràn ngập trái tim, tràn ngập khắp cỏi lòng, tràn ngập giữa bầu trời xanh bao la, bà không dám thở mạnh, không dám ngước đôi mắt nhìn những đám mây trắng lững lơ, sợ niềm vui sẽ vụt tan biến, sợ chút hy vọng mong manh trong lòng sẽ vở vụn tan hoang. Nỗi mừng vui cứ lâng lâng tan chảy mãi trong lòng....

Nhưng khi bà hướng mắt về phía mẹ của Abdollah, bà thấy nét mặt của bà ấy dửng dưng, trang nghiêm, đôi mắt buồn vô hạn, bà thấy lòng mình chùng xuống, một nỗi xót xa, một nỗi bở ngở, lạc lỏng, bơ vơ như vừa từ một nơi xa xôi nào hiện về, bà cảm giác như niềm vui ngừng chảy, một nỗi hổ thẹn ngấm ngầm lan tỏa, chen lấn lẫn niềm vui

      Mẹ của Balal ngập ngừng trong một giây rồi vụt chạy đến ôm chầm mẹ của Abdollah vừa khóc, vừa cám ơn rối rít, hai người mẹ đã cảm thông, đã hòa đồng, cùng nhau chia sẻ yêu thương, những giọt nước mắt chan hòa, nước mắt mừng rỡ biết ơn, và những giọt nước mắt thấy mình vừa quyết định một việc đầy ý nghĩa, không thẹn với trái tim bao dung

"Cám ơn đời, mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương"
CẨM TÚ CẦU
 -----------------------------------------------------

 Và sau đây là bài phóng sự và ảnh kèm theo: 

Một câu chuyện về NIỀM ĐAU KHỔ và LÒNG KHOAN DUNG

     Trên trang trực tuyến của CNN ngày Thứ Năm 17 tháng Tư 2014, bản tin kèm hình ảnh tựa đề The images tell a story of anguish and forgiveness do hai phóng viên Josh Levs và Azadeh Ansari của CNN tường thuật đã gây nhiều xúc động.

     Bộ ảnh này của nhiếp ảnh gia Arash Khamooshi của Hãng tin Ba Tư ISNA chụp được tại một cuộc xử tử bằng cách treo cổ vừa diễn ra lúc bình minh vào vài ngày trước đây tại thành phố Noor, tỉnh Maznadaran, miền Bắc Ba Tư, gần biển Caspian. Hình thức trừng phạt này vẫn còn được chấp nhận và phổ thông ở Ba Tư.

     Theo tin của ISNA, kẻ tử tội tên là Balal. Năm 2007, Balal 19 tuổi, đã đâm chết Abdollah Hosseinzadeh 17 tuổi, trong một trận ấu đả ngoài đường phố.



     Nhiếp ảnh gia Arash Khamooshi kể rằng khi tử tội Balal được lôi ra pháp trường, ông thấy bà Koukab, mẹ của tử tội, đang đứng bám tay vào rào ngăn, đã quỵ xuống và ngồi bẹp trên mặt đất vì quá đau lòng khi chứng kiến cảnh đứa con trai sắp bị hành quyết.


     Khamooshi nói: "Bà ấy dường như đã kiệt sức vì đau khổ trước thực tế sắp mất con. Thật thương tâm.”

     Tử tội Balal bịt mắt được nhân viên công lực dìu ra, bắt đứng lên ghế và tròng thòng lọng vào cổ.

     Tử thần gần kề, Balal hét lớn lời cầu nguyện sau cùng rồi im lặng chờ mạng sống kết liễu.


     Gia đình của nạn nhân bước ra. Maryam Hosseinzadeh, người mẹ mất con đã 7 năm, được cho phép phát biểu cảm tưởng trước đám đông.

     Bà cho biết bà đã sống một cơn ác mộng kể từ khi đứa con trai của bà bị đâm chết và khó có thể nào tự cho phép để tha thứ cho kẻ sát nhân.


     Thế nhưng sau đó, bà đi về phía Balal và xin một chiếc ghế để đứng.

     Bước lên ghế cho ngang tầm với tử tội Balal, Bà vung tay tát mặt kẻ đã giết con mình và tuyên bố "Tha tội!"


     Sau đó, Abdulghani, chồng bà cùng với bà đã tháo thòng lọng ra khỏi cổ kẻ tử tội.

     Gia đình của Balal vui mừng vội vàng chạy lại ôm chầm lấy họ và cảm ơn họ đã tha mạng cho Balal.



Mẹ nạn nhân tuyên bố chính thức tha tội cho kẻ sát nhân

Hai người mẹ chia sẻ niềm đau khổ và khoan dung

     Nhiếp ảnh gia Khamooshi tâm sự: "Tôi không biết làm thế nào tôi đã ngăn xúc động để chụp được những bức ảnh này.

     Tôi đoán đó là sức mạnh của chiếc máy ảnh đã khiến tôi phải tập trung. Đó là lý do duy nhất giúp tôi khỏi gục xuống và bật khóc."

Phan Hạnh lược dịch. ST sưu tầm

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian