Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Người bỏ tôi đi…- Thuydu

Người bỏ tôi đi…


Từ dạo ấy, buồng tim tôi khép lại
Bỏ cuộc người đóng lại ngữ, từ thơ
Người bỏ đi, tôi quên dòng thương nhớ
Hững hờ trôi hoang kiếp…ơ hờ.
*
Chốn nhân gian tôi chỉ một bóng mờ
Hoàng hôn phũ, dật dờ nắng nhạt
Tôi lặng lẽ, bước lê nơi hoang mạc
Đông lạnh buồn, quên gạt nhớ thương
*
Không còn đợi chờ, le lói ánh vầng dương
Kể từ khi, Người không còn thương… gõ cửa
Đã mất rồi, một hồng tâm ở giữa
Ảo vọng Sông Trăng không còn nữa bên mình
*
Người bỏ đi, tim tôi lạc… chùng chình.
Tôi gom hết tro tàn riêng mình lại
Vấn tâm ! trong nỗi niềm ái ngại
Bến sông Thương, khờ dại một con đò


Thụy Du

COMMENTS G+/FB:

2 Comments:
  1. Cô chú ơi, bài thơ đọc lên nghe nhịp thơ mới rất thích. Xin cho cháu thắc mắc chút xíu thôi: Vì sao "Người bỏ đi, tôi quên dòng thương nhớ" và nhấn thêm một lần nữa "quên gạt nhớ thương" mà lại "Vấn tâm! trong nỗi niềm ái ngại" rồi "Bến sông Thương, khờ dại một con đò"? Vì như cháu được biết hình ảnh "bến sông, con đò" là hai hình ảnh của yêu thương, bến đợi thuyền nguyền một lời chung thủy. Mâu thuẫn quá! Như là nói QUÊN mà KHÔNG THỂ QUÊN í.

    ReplyDelete
  2. TCS có bài hát " Tưởng rằng đã quên", quên và nhớ- hai mặt của một vấn đề trong tình cảm cũng là điều bình thường phải không bạn Anh Thư?. Cố quên là vẫn nhớ, tưởng là đã quên nhưng trong sâu thắm, "gom hết tro tàn riêng mình lại", vấn tâm lại thấy mình như "Bến sông Thương, khờ dại một con đò", bởi con đò vẫn thầm lặng đợi chờ một người đã sang sông không hẹn ngày trở lại......

    ReplyDelete

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian