Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

ĐƯỜNG VÒNG- Phan Lan Hương

ĐƯỜNG VÒNG
Truyện ngắn

Chẳng hiểu trời run rủi xui khiến thế nào mà cho cô và anh làm hàng xóm của nhau. Cô là con đầu trong một gia đình có 5 chị em gái. Ba cô là công chức chế độ cũ, cuộc sống tuy không cao sang quyền quí nhưng cũng không đến nỗi chật vật. Thuở cô vào lớp 9, anh đến trọ học nhà người cậu ruột ở bên cạnh, chỉ cách nhau một hàng rào dâm bụt. Anh hơn cô 2 lớp, ít nói nhưng hay cười, ánh mắt thân thiện; đối với cô lúc nào anh cũng tỏ ra mình là người lớn, vì thế mỗi khi gặp bài toán khó cô đều nhờ anh giải dùm; có bài văn, cuốn truyện nào hay anh giới thiệu cho cô rồi cùng nhau trao đổi. Xóm cô ở hồi đó cũng đông đúc nhưng không hiểu sao chỉ có vài ba nhà có giếng nước. Mỗi chiều đi học về không ai nói với ai nhưng cô và anh thường gặp nhau bên giếng nước ở nhà đối diện bên kia đường. Lúc nào cũng vậy, anh luôn nhường cô. Vào mùa khô, giếng ít nước, anh đến giếng thật xa, nhường giếng gần cho cô. Cứ thế…

        Chiến sự như vết dầu loang, ngày càng ác liệt, mùa hè đỏ lửa năm 1972 cô và anh theo gia đình đi di tản mỗi người một nơi, biền biệt tin nhau từ đó. Hễ đi đến đâu gặp người quen cô đều hỏi thăm về anh nhưng không ai biết. Một hôm tình cờ gặp người bạn cùng trường, nói với cô là anh bị bom của máy bay Mỹ rải chết trên đường đi di tản, ở đoạn đường đèo Tử Thần. Thoạt nghe như sét đánh ngang tai, đầu cô ù đi, mắt hoa lên, không còn biết gì nữa. Sau hồi trấn tĩnh cô hoài nghi và trong sâu thẳm lòng mình cô cầu mong anh vẫn còn sống, hy vọng được có ngày trùng phùng…


ĐƯỜNG VÒNG- Phan Lan Hương

      Một thời gian sau, tình hình chiến sự lắng xuống, mọi người lục tục kéo nhau về quê, gia đình cô trở về nhà.Gia đình người cậu di tản vẫn chưa về, cứ mỗi lần nhìn sang thấy nhà cậu anh vẫn cửa đóng then cài lòng cô như lửa đốt, như có đàn ong đàn kiến rúc ráy. Nỗi nhớ anh không lúc nào nguôi ngoai, cứ mỗi chiều quảy đôi thùng trên vai cô lại tưởng tượng như anh đang đứng chờ bên giếng; mỗi lần đọc cuốn sách hay cô lại như thấy anh đang cười chọc ghẹo; nhớ thương anh mà bao đêm cô không ngủ được. Mỗi lần như vậy, cô thường ra sân ngồi một mình dưới giàn hoa giấy trước nhà, nhìn lên bầu trời cao và nghĩ rằng trong những vì sao lấp lánh kia có ánh mắt của anh đang tinh nghịch nhìn mình. Không biết đã có bao nhiêu cây nhang cô thắp và vái tên anh trong nước mắt.Mấy năm liền, cứ đến ngày đi di tản năm ấy, cô lại ra gốc cây nơi anh và cô lần đầu tiên gặp gỡ cũng là nơi bao lần hò hẹn, thắp nhang cầu mong vong linh anh siêu thoát và cũng là đưa tiễn mối tình đầu yểu mệnh…

      Vậy mà sau năm 1975 anh đã về tìm cô, anh cho biết sau lần thoát chết trong gang tấc vì máy bay rải bom năm ấy, anh đã theo bạn bè nhảy núi, vì ở trong Cứ nên không thể nào liên lạc được với cô, mặc dù lúc nào anh cũng nhớ cô. Anh nói, anh yêu cô rất nhiều từ những ngày đầu anh mới lên trọ học. Rồi anh từ giã cô với lời hứa hẹn lần sau về sẽ tính chuyện tương lai…

     Không thể nào nói hết niềm vui, như một đứa trẻ  con cô muốn hét lên, gào lên thật to, cô muốn mọi người biết mình đang vui và hạnh phúc. Không nói ra nhưng cô mong cho mau đến ngày anh trở về!

     Thế rồi một ngày cô nhận được thư anh, vẻn vẹn có mấy dòng : “ T  yêu thương , anh đã báo cáo chuyện của chúng mình với tổ chức, nhưng tổ chức chưa đồng ý, anh cũng chưa biết giải quyêt như thế nào, em cứ yên tâm anh sẽ cố gắng làm cho tổ chức hiểu rõ thêm…”

ĐƯỜNG VÒNG- Phan Lan Hương

     Cô bàng hoàng. Trước mắt cô bầu trời như sụp đổ, mặt đất như vỡ toác ra! Cô rơi dần, chìm dần vào khoảng không đen đặc. Mọi thứ như quay cuồng trước mắt, cô có cảm giác không còn đứng vững được nữa. Nếu như trước đây khi nhận được tin anh đã chết trên đường di tản cô buồn một thì bây giờ nỗi buồn của cô được nhân lên gấp nhiều lần. Thật ra từ lúc biết anh đi nhảy núi làm người của Cách Mạng cô đã có dự cảm không lành trong tình yêu của cô với anh. Cô hiểu với một người có lý lịch gia đình liên quan với chế độ cũ như cô thì làm sao được tổ chức của anh chấp nhận? Cô thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương,nhưng với bản tính hiền lành, đơn giãn cô nghĩ đã yêu thì nên hy sinh cho người mình yêu, còn hơn để cho anh vì mình mà phải dang dở đường công danh, sự nghiệp. Cô viết trả lời anh mà như giận lẫy ai: “…Không sao đâu anh à, em thấy anh nên nghe theo tổ chức, tìm người nào đó phù hợp với công tác của mình…, Còn đường công danh của anh sau này nữa chứ!...”.

    Không nghe anh nói gì, bẵng đi một thời gian khá lâu, cô mới nhận được thư anh báo tin anh sắp cưới vợ. Tổ chức đã sắp xếp cho anh lấy chị K, quê ngoài miền Bắc, người cùng hoạt động với anh và cũng rất yêu anh. Sau cơn choáng váng, cô nghĩ rằng  đây mới là lần anh thực sự chết trong lòng cô. Cô khóc mà sao mắt cứ ráo hoảnh. Tâm tư bấn loạn cô không biết mình khóc vì lí do gì. Thế rồi cứ đến ngày anh gửi thư, cô lại ra gốc cây hò hẹn thuở nào thắp nhang. Không biết đã có cây nhang nào thấu hiểu được lòng cô, có cây nhang nào lay động đến lòng anh ?!…

     Là cô giáo dạy học, lại có chút nhan sắc và thêm chút tài lẻ nên cô cũng làm cho nhiều chàng trai thầm yêu trộm nhớ, nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ dững dưng, vô cảm, không chút xao lòng. Rồi cô được điều động chuyển công tác về một cơ quan văn hóa của tỉnh. Ở môi trường mới cô như chim sổ lòng tung cánh, phát huy hết khả năng mẹ cha truyền cho tiềm ẩn lâu nay bị ngủ quên. Công việc tạo cho cô tiếp xúc với nhiều đối tượng, cũng vì thế mà ngày càng có nhiều người mến mộ và theo đuổi cô. Cô cũng không còn nhớ đã đọc bao nhiêu lá thư tỏ tình, bao nhiêu bài thơ dành tặng riêng cho cô…Nhưng cứ mỗi lần như vậy, nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình cô lại nén tiếng thở dài. Tiếng thở dài cứ dồn nén vào trong, vào những gì sâu thẳm, thiêng liêng của đời con gái …

ĐƯỜNG VÒNG- Phan Lan Hương

      Thời gian như rùa bò cần mẫn trôi qua, mọi việc tưởng như đã ngủ yên trong dĩ vãng, nếu như cô không được cơ quan cử tham gia đợt tập huấn về văn hóa quần chúng tại thủ đô Hà Nội. Nói thật, khi nghe Ban tổ chức giới thiệu tên N.T.P. trong số đại biểu là quan chức đến dự, cô vẫn nghĩ không phải anh, ở đời tên trùng tên thiếu gì. Người còn giống người nữa là. Nhưng đến khi nhìn lên, bất chợt cô khựng lại khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn thẳng vào mình với bao nỗi ngạc nhiên …

      Sau buổi khai mạc anh đến nơi ở tìm cô. Cái cảm giác sau bao nhiêu năm mới gặp lại người mình một thời yêu thương đã làm cô bối rối. Anh vẫn vậy, vẫn gương mặt hiền lành với nụ cười dễ mến trên môi. Anh nói với cô rất nhiều điều về niềm vui, nỗi buồn, những trăn trở lo toan, đến những niềm ân hận, băn khoăn, nhớ nhung, và tự dằn vặt cấu xé mình…Cô không nhớ hết. Ấy vậy mà có một câu nói của anh làm cô chạnh lòng, như muối xát vào tim: “Em biết không, cho đến bây giờ anh vẫn ân hận mãi là tại sao hồi đó mình không cố thêm chút nữa, nếu không đi được đường thẳng như người ta thì tại sao mình không đi đường vòng; đường vòng tuy có xa xôi, gập ghềnh, trắc trở một chút nhưng nó vẫn tới đích?”

      Tại sao ư! Anh đã biết rồi sao còn hỏi?anh có biết anh đã làm tổn thương em đến nhường nào không? Bây giờ em như con chim sợ đạn lạc nên lúc nào cũng sống như một cái bóng, chỉ sợ một ngày kia lại thêm một lần nữa tổn thương. Cô muốn gào lên cho vỡ tung cái bầu trời tù đọng, gò bó, nhỏ nhoi này ra, nhưng như có một ma lực thần bi nào đó kìm cô lại. Anh tâm sự với cô về cuộc sống gia đình, về sự thành đạt của cả 2 vợ chồng. Anh nói anh vẫn còn yêu cô, yêu tha thiết, không lúc nào anh không nhớ đến cô. Anh ân hận vì thấy cô bây giờ vẫn sống một mình. Rồi anh kể về những kỷ niệm thời xa xưa của mối tình ngây thơ nơi xóm nghèo; từng kỷ niệm được anh gợi lại một cách nhẹ nhàng, hoài niệm dẫn cô về với một thời miên man trong ký ức. Một tuần dự lớp tập huấn không một ngày nào cô và anh  không gặp nhau, thông thường là vào quán cà phê nghe nhạc rồi đi dạo loanh quanh hết con đường này đến góc phố kia mà chuyện không vơi. Thời gian này cô như sống lại với tuổi thơ yên bình ngày nào và choáng ngợp trong tình yêu của anh…



   Hết đợt tập huấn, ngày nào cô cũng nhận điện và tin nhắn của anh, khi là lời thăm hỏi, lúc chia sẻ tâm sự buồn vui. Rồi không biết từ bao giờ, mỗi khi buồn cô thấy nhớ và thèm đọc những dòng tin nhắn của anh đến cháy lòng. Cô biết cô vẫn còn yêu anh,nhiều nữa là đằng khác, nhưng nghĩ lại anh còn có gia đình, vợ con, còn tương lai sự nghiệp, làm sao anh có thể trở lại với cô! Hẳn là không thể. Thật lòng, cô không muốn vì cô mà anh bị ảnh hưởng, xáo trộn trong cuộc sống và công tác. Từ lúc gặp lại nhau,không biết đã bao đêm cô không ngủ, bao nỗi suy tư dằn vặt, giày vò tâm can. Câu nói của anh hôm nào cứ day qua trở lại, cứ ám ảnh cô: “ nếu không đi được đường thẳng như người ta thì tại sao mình không đi đường vòng…” Đường vòng ư! Đường vòng mà nhanh và đến đích ư! Xao xót làm sao… Với cô bây giờ con đường vòng ấy sao quá xa vời và lạ lẫm. Cô vội vàng lấy giấy bút ra và viết …

PHAN LAN HƯƠNG

COMMENTS G+/FB:

3 Comments:
  1. Một dịp tình cờ, cháu đi lang thang blog và gặp được một trang để lại dấu ấn cho mình. Đọc nhiều bài của các cô chú, nghe những bản nhạc hay và những hiểu biết thêm về Phố Núi. Vùng đất Kon Tum đã từng lưu giữ những kỹ niệm dễ thương của cháu. Giờ thì xa rồi, không biết ngày nào sẽ trở lại thăm.
    "Đường vòng" của tác giả Phan Lan Hương nhẹ nhàng mà người đọc cứ nghe đăng đắng tâm hồn... bởi câu hỏi đằng sau tác phẩm: "Liệu rồi mỗi người sẽ chọn lối đi nào cho bản thân mình...?".

    ReplyDelete
  2. Hi Anh Thư
    Cám ơn Anh Thư đã dành cho PN&BB nhiều cảm tình. Dù xa quê hương nhưng trong tâm hồn mỗi người chúng ta vẫn còn đó những kỷ niệm, những vui buồn...Và chính sự đồng cảm đó đã góp phần tạo nên trang PN&BB nho nhỏ này.Chúc bạn luôn khỏe, nhiều niềm vui...

    ReplyDelete
  3. Cảm ơn Anh Thư đã đọc và có lời chia sẻ với truyện ngắn Đường vòng.Đây cũng là thực trạng của nhiều mối tình không đi đến đoạn kết trong một bối cảnh chung của xã hội, để rồi sau đó phải ân hận day dứt vì đã bỏ lỡ cơ hội đến với nhau...Cảm ơn BBT Phố núi và bạn bè đã cho đường vòng có điều kiện đến với bạn đọc gần xa...

    ReplyDelete

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian