Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Kon Tum, nỗi nhớ- PK Minh Triết

Kon Tum, nỗi nhớ...

Chiều ở cầu Đăk Bla. Kon Tum, nỗi nhớ...
      Đã lâu lắm tôi mới trở lại Kon Tum. Qua cầu ĐakBla, cảm thấy bất ngờ trước sự thay đổi cảnh quan của Thành phố. Những hàng cây xanh hàng trăm tuổi, che bóng mát cho những con đường dễ thương. Một không gian nên thơ, mang "cái hồn", dáng vẻ Kon Tum từ khi mới thành lập đã không còn nữa.

       Tôi nghĩ lang man trên đường Nguyễn Huệ, để tìm lại một chút kỷ niệm xưa. Từ ngày quen em, tôi thường cùng em đi bộ và ngắm nhìn các cây trên đường phố. Vẫn là hàng cây Phượng vĩ, Bằng lăng tím, Muồng vàng, những chùm dây Tơ hồng, tạo nên một mảng nhiều màu sắc sáng rực, tô điểm trên nền trời xanh ngát. Trên một số con đường dẫn vào thành phố, khi nhìn thấy hoa Dã quì nở là mùa khô đã đến và chuẩn bị cho một mùa Xuân mới.

       Chiều nghiêng bóng, tôi đứng thật lâu trên cây cầu. Một chút bâng khuâng khi nhìn cảnh cũ không còn và người xưa đã cùng chiếc lá theo dòng sông ĐakBla chảy vào Mekong về miền Tây xa xôi từ một mùa Thu năm nào.

Từ em - ngày ấy Kon Tum
Bên dòng nước biếc lạnh lùng chia xa
Thời gian dù đã phôi pha
Ngàn năm vẫn nhớ ĐakBla ngược dòng

Mười năm lận đận long đong
Mỗi mùa mưa đến chạnh lòng xót xa
Tình xưa giờ đã nhạt nhòa
Những miền ký ức đã hòa theo sông

Từ tôi - em vội lấy chồng
Bỏ quên áo trắng tuổi hồng sáng trưa
Một mình đi giữa cơn mưa
Người ơi! lối nhỏ ai đưa em về

Từ tôi - lỗi hẹn lời thề
Nhớ con đường cũ nên thơ thuở nào
Gió chiều cây lá lao xao
Thương về nơi ấy ước ao một ngày...


         Minh Triết PK- 08.2013

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian