Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Có những giây phút... (NPV)

Có những giây phút...

Mỗi người đều có những thói quen riêng, và tôi với thằng bạn thân mang bút hiệu “Thi sởi LHN” cũng không thoát khỏi cái chung đó. Cứ mỗi tối cắm đầu vào sách vở, nếu nhà thơ của chúng ta giải lao bằng cách ...gãi gãi đầu ngâm nga mấy vần thơ vừa “tối tác” ra thì tôi lại bước ra ngoài hiên lầu ký túc xá đứng hóng mát.

         Những giây phút ấy lòng tôi nghe nhẹ nhàng, thanh thản vô cùng. Khu ký túc xá giữa lòng thành phố nhưng vẫn giữ được vẻ yên tĩnh. Tôi lắng nghe tiếng gió rì rào trên cành lá. Tôi dõi theo một vì sao trên bầu trời đêm sáng dịu dàng. Và thỉnh thoảng tôi lại nhìn qua phía giảng đường cách ký túc xá không xa lắm. Đó cũng là một thói quen, một sự tò mò để thay đổi không khí vậy thôi. Tôi chẳng thích thú gì với cảnh ai cũng như ai đều cắm cúi, cặm cụi vào trang vở. Đang giải lao mà, ngó phát mệt. Nhưng rồi một hôm, hôm ấy khu ký túc xá vẫn yên tĩnh, những cơn gió vẫn nhẹ về nhưng tôi không hề nghe tiếng rì rào cành lá gì cả. Bầu trời đầy những vì sao nhấp nháy cũng chẳng làm tôi chú ý đến. Bởi vì tôi còn bận... mãi nhìn về góc giảng đường, bên khung cửa sổ đang có một hình dáng một ...cô bé.


Có những giây phút. Pleiku phố núi và bạn bè

         Tiếng nhà thơ của chúng ta vang lên một cách bất lịch sự phá vỡ không khí yên lặng:

        - Ê , VN ! Vào đây nghe tao đọc mấy câu thơ hết xẩy...

          Tôi hơi bực mình:

         - Hay, hay cái con khỉ mốc! Mà thôi, ra đây tao chỉ cho coi...hay hơn nhiều.

         Nhà thơ không nén nổi tò mò:

         - Gì vậy? Chờ tao chút...

         Rồi nó ra đứng bên tôi, miệng vẫn lảm nhảm mấy câu thơ chưa kịp ghi sợ quên mất. Tôi đưa tay chỉ: “kia kìa”, nó nhìn tôi rồi nhăn răng cười:

        - Ối tưởng gì. Cô bé ngồi chỗ đó hoài. Bộ đến giờ mày mới biết hả?
        - Ừ – Tôi hơi cụt hứng.
        - Hèn gì bữa nay mày giải lao lâu lắc...
        - Tao ngắm cô bé cười một mình. Kìa cô bé lại cười...
        - Cười một mình ? Vậy là...cô bé đang làm thơ.

       Tôi quay sang nó làu bàu:

        - Thôi đi mày! Với con mắt “ thi sởi” của mày thì ai cũng đang làm thơ hết á? Người ta chỉ mơ mộng...
        - Mơ mộng cũng là một cách làm thơ. Làm thơ không lời...
        - Nữa! Lý sự cùn. Mà cô bé mới vừa vào khóa này hả?
        - Ừ , nhìn biết liền – Đến lượt nó cằn nhằn – Tưởng gì chứ vậy mà cũng kêu. Thôi mày đứng đó mà mơ mộng. Tao vô tiếp tục “sự nghiệp”.

       Nó bỏ vô thật. Còn tôi vẫn đứng tựa vào lan can và ngắm trộm cô bé. Cô bé chợt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Tôi vội vã quay mặt đi , ra vẻ thờ ơ không biết...

       Những buổi tối tiếp theo, không cần nhìn đồng hồ tôi cũng biết rằng giờ giải lao của tôi trở nên dài hơn bình thường rất nhiều. Cô bé vẫn ngồi tựa khung của sổ, thỉnh thoảng vẫn cười một mình. Còn tôi, tôi vẫn đứng ngắm cô bé một cách mơ mộng và vội quay mặt đi, ra vẻ thờ ơ không biết mỗi khi cô bé nhìn ra... Những buổi tối cứ thế êm đềm trôi qua...

       Có một lần vì mãi ngắm nhìn như thế nên tôi không hay biết thằng bạn “thi sởi” đã đứng bên tôi từ lúc nào. Nó vỗ vai tôi cái “bịch”:

        - Ê ... bắt quả tang nghe! Méc má cho coi. Vậy mà chả cho tao biết gì hết. Đến đâu rồi?

       Tôi quay lại:

       - Có gì đâu ! Cô bé vẫn cười một mình, còn tao thì đứng đây...

       Nó “xì” một tiếng rồi cắt ngang lời tôi một cách thô bạo:

       - Xạo hoài mày! Khai thật đi...
       - Xạo gì...tao và cô bé vẫn chưa quen...
       - Vậy hả ? ối dào, muốn làm quen thì mấy hồi. Để tao làm quân sư cho . Chỉ cần mấy câu thơ là xong hết.

Có những giây phút. Pleiku phố núi và bạn bè
       Không đợi tôi gật đầu, nó liền “sô lô” mấy câu thơ “dỏm” do nó sáng tác hay coppy ở đâu không biết:

      “Anh thấy cả trời xanh trong mắt em
      Thấy cả lá me và những cành phượng đỏ
      Nhưng chưa lần thấy hình anh trong đó
      Có bao giờ dám nhìn thẳng đâu em?”


     Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi phát biểu:

     - Nghe cũng hay nhưng tao thấy không ổn chút nào. Đêm thế này mà mày bảo là “Thấy cả trời xanh trong mắt em”, rồi câu tiếp theo nữa. Không được ...
     - Thì chế biến lại, ăn nhằm gì. Để coi- nó suy nghĩ một chốc – “Trời xanh” đổi thành “trời sao" -"Anh thấy cả trời sao trong mắt em”, quá được đi chứ. Rồi đến câu tiếp theo “ Thấy cả lá me và những cành phượng đỏ” đổi thành ...thành...

      Nhà thơ của chúng ta đứng ngẩn ra suy nghĩ một phút, hai phút...rồi cả chục phút trôi qua. Không nghĩ được gì khác, khuôn mặt nó dài ra thiểu não. Tôi chợt nảy ra một ý :

      - Thôi khỏi sửa gì hết. Tại mày cũng như tao nôn quá. Ai bảo tặng ngay bây giờ làm gì? Để ban ngày hãy tặng...

     Mắt thằng bạn tôi... sáng lên. Nó la thiệt bự, rối rít:

      - Đúng rồi! Vậy mà nghĩ hoài cho mệt. Mày thật thông minh đột xuất...

      Tôi xuỵt xuỵt:

      - Nói nhỏ nhỏ chớ! Tao thông minh hồi giờ chớ đột xuất gì. Ờ mà... - Tôi chợt băn khoăn – Tao chưa biết tên cô bé làm sao tặng? Hơn nữa tao không thích làm quen bằng cách tặng thơ. Thơ để tặng khi quen rồi kia...
     - Thì tìm cách khác vậy. Mày khó tính ghê. Mà dở nữa. Tao như mày tao đã biết tên cô bé từ bảy đời rồi.

      Tôi thú thật:

      - Ngay cả gương mặt cô bé tao cũng chưa biết nữa là. Hồi giờ tao dòm nghiêng không à.

Thằng bạn tôi ngạc nhiên thật sự:

      - Ủa, chẳng lẽ cô bé nghiêm túc đến độ chẳng bao giờ nhìn ra cửa sổ sao? Vô lý.
     - Có. Nhưng khi ấy tao lại nhìn ra chỗ khác. Tao hổng muốn cô bé biết có người nhìn trộm.
     - Thì mày làm bộ vô tình... dòm.

      Tôi lắc đầu:

      - Chịu. Tao không thể làm bộ được.
     - Thôi để tao giúp mày. Đứng vào đây, chỗ khuất nè. Dòm đi...

      Lôi tôi qua một bên xong, nó vừa vỗ tay đánh “bốp” vừa “e hèm” một tiếng chói tai. Tôi hoảng hồn:

      - Thôi mày, cho tao xin. Mày làm vậy cô bé đổi chỗ khác mất. Chuyện của tao để tao. Tao chỉ muốn ngắm cô bé cười một mình.

      Thằng bạn “thi sởi” của tôi cười:

      - Sức mấy mà cô bé đổi chỗ. Tao dám cam đoan với mày là cô bé biết mày nhìn trộm mà. Con gái tụi nó “nhạy” lắm. Hổng tin mày để ý coi, thế nào cô bé cũng dòm... lén mày, rồi mỗi lần mày dòm lại, cô bé lại giả đò thờ ơ không biết cho mà xem. Mà thôi, chuyện riêng của mày, kệ... tía mày. Tao chẳng hơi đâu mà quan tâm cho mệt.

      Nó nhìn tôi cười một cách ranh mãnh rồi quay vào phòng. Còn tôi, khi tôi vừa đưa mắt nhìn cô bé thì cũng vừa lúc bắt gặp cô bé đang mỉm cười một mình. Lòng tôi xôn xao nhè nhẹ...

Có những giây phút. Pleiku phố núi và bạn bè

      Các bạn thân mến! Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết tên cô bé, chưa tìm được cơ hội làm quen để tặng cô bé mấy vần thơ mà thằng bạn “thi sởi” của tôi cho mượn tạm. Thỉnh thoảng khi tôi ra ngoài hiên lầu mỗi tối giữa những giờ tự học, nó lại chê tôi dở... ẹc, cho ế người yêu luôn. Tôi chỉ mỉm cười không nói. Còn nó, nó chắc không ngờ lời nói của nó hôm nào giờ đây đã thành sự thật. Cô bé vẫn ngồi ở chỗ cũ. Ánh mắt tôi và cô bé vẫn thường chợt bắt gặp nhau, để rồi sau đó cô bé lại cúi xuống trang vở và mỉm cười ra vẻ thờ ơ không biết – nụ cười thật dịu hiền, dễ thương. Lòng tôi nghe xôn xao nhè nhẹ... Những buổi tối cứ thế trôi qua êm đềm...

NPV-03/84 (một thời SV thật dễ thương...)

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian