Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Phố giao mùa- NPV

Phố giao mùa


PHỐ GIAO MÙA

Phố nhỏ- chiều nay- sao buồn quá
đâu hay lòng biến khúc giao mùa !
Thu muộn, khép hờ tình phong nhã
nghe mình vẫn nửa giấc thu xưa.

Phố nhỏ- ngã tư- từng khoảnh vỡ
Người đi xuôi ngược- dốc nghiêng dài
Hàng thông lặng lẽ bao mùa cũ
Lá rụng- heo may lắng tiếng ngày.

Phố nhỏ- rưng rưng- tà áo trắng
Đâu thời hoa mộng thuở nguyên trinh?
Hồn thơ lãng đãng thương thương quá
Bạc tóc- còn vương mãi chút tình.

Phố nhỏ- dấu xưa quen- chợt lạ
hương hoàng lan nhẹ thoảng đâu đây
người xa- sương khói mờ hoang dại
Mà mộng trùng lai vẫn nhớ đầy.

Phố nhỏ- loanh quanh về lối nhỏ
đìu hiu hiên vắng- quán chiều thu
Mắt ai một thoáng hồn du mục
Áo mỏng- ru tình ta phiêu du…

           
NPV- 04.11.2014

COMMENTS G+/FB:

6 Comments:
  1. Sau 1 thời gian tạm gác bút, chỉ chuyên tâm làm chủ nhân của trang blog Phố Núi và Bạn Bè rất thanh nhã; dễ thương được nhiều người mến mộ, nay mới thấy Phan Văn Nhụy tìm lại được thi hứng và cảm xúc để viết 1 bài thơ thật thăng hoa, nồng nàn.
    - Xin được chúc mừng và cảm ơn tác giả nhé!

    ReplyDelete
  2. Đúng là đã xa nàng thơ lâu lắm rồi...Cám ơn Thuận Thảo và anh Văn Châu cùng chia sẽ đồng cảm nhé. Còn lời khen thì không dám nhận đâu, còn phải cố gắng nhiều. Hi

    ReplyDelete
  3. Bài thơ nhẹ nhàng xao xuyến quá

    ReplyDelete
  4. Lệ Phương24/12/14

    Đoạn kết là hay nhất và hay thật ! Em như tưởng mình là người đang ngồi quán cà phê THU VẮNG đó, nghe chiều trôi theo hương hoàng lan,thấy sương vương góc phố nhỏ......Ở cà phê sài Gòn có mấy khi được phiêu du....
    @ (Nhà thơ ơi, trong đoạn "Mắt ai một thoáng hồn du mục-Áo mỏng- ru tình ta phiêu du", lúc đó mắt nhà thơ đã " thoáng hồn du mục" mà sao vẫn còn thấy một " áo mỏng" lướt ngang qua hay dzậy ! ? )

    ReplyDelete
  5. Như thế này nhé Lệ Phương: Phố nhỏ giao mùa, quán vắng, cô chủ quán ngồi buồn hiu nhìn đi đâu đó (không quan tâm đến nhà thơ bởi biết ông này chỉ loanh quanh thôi)- nhưng nhà thơ thì chợt thấy hồn du mục thoáng qua ánh mắt đó, để rồi tình thơ phiêu du theo tà áo mõng mong manh... Mắt ai là của cô chủ quán, và áo mõng- gọi nôm na là áo xuyên thấu đó mà, hi...

    ReplyDelete

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian