Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Tây Du Ký ngoại truyện: Đường Tăng gặp dịch Covyd ở xứ Thổ Phồn- Phan Nhật Bắc

TÂY DU KÝ NGOẠI TRUYỆN: 
Đường Tăng gặp dịch Covyd ở xứ Thổ Phồn

Đường Tăng gặp dịch Covyd

Năm thứ 6 đời nhà Đường, tức 3 năm sau khi vâng lệnh vua đi Tây Trúc thỉnh kinh, thầy trò Đường Tăng vừa thoát khỏi kiếp nạn của nước Nữ Oa toàn phụ nữ bắt Đường Tăng ép làm chồng, tiếp tục cuộc hành trình gian nan chưa biết lúc nào đến Tây Trúc. Đường xa diệu vợi, Trư Bát Giới bản tánh ham sắc ham ăn còn tiếc rẻ nên lằng nhằng với sư phụ:

- Nếu con là Thầy, con ở đây làm chồng một đám đàn bà con gái, đi thỉnh kinh chi cho khổ thân.

Đường Tăng biết tánh Ngộ Năng Trư Bát Giới nên làm thinh. Tôn Ngộ Không bực mình hươ thiết bản đòi nện cho Trư Bát Giới về tội nói năng bậy bạ với Thầy:

- Ngộ Năng im cái mỏ lại không ta cho một hèo bây giờ!

Trư Bát Giới giẫy nẩy lên:

- Thầy ơi, sư huynh khỉ già đòi đánh con nè

Tuy bực mình vì tánh tình của Ngộ Năng nhưng Đường Tăng rất thương ông Trư nầy vì ưa nịnh nên rầy Tôn Ngộ Không:

- Nầy lão Tôn đừng ăn hiếp Ngộ Năng, coi chừng ta niệm chú kim cô nghe chưa !

Trư Bát Giới được Thầy bênh nên mừng ra mặt:

- Bật Mã Ôn nghe chưa? Ăn hiếp tui là coi chừng đó

Tôn Ngộ Không làm thinh. Lúc nào cũng vậy, Thầy đều binh Trư Bát Giới vô tội vạ.

Ngày tháng thoi đưa, ngày đi đêm nghỉ, đã tới biên giới nước Thổ phồn. Cảnh vật tiêu điều không tiếng gà gáy chó sủa. Tôn Ngộ Không nhìn thấy một vùng yêu khí xung lên tận mây xanh nên nói với Đường Tăng:

- Bạch Thầy, phía trước yêu khí ngụt trời, chắc là có yêu tinh đang ở đó.
- Ngộ Không đi thám thính xem tình hình xem sao? Đường Tăng lên tiếng
- Dạ vâng !

Đường Tăng gặp dịch Covyd

Tôn Ngộ Không dùng phép cân đẩu vân bay lên không trung hướng về phía yêu khí, con mắt tròng vàng nhìn đảo một vòng thì thấy thành phố hoành tráng nhưng không một bóng người, xác chết khắp nơi, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Nhìn xa hơn, thấy hoàng thành vẫn có bóng người đang sống nên biến thành con chim bay vào thám thính hư thực xem sao. Thì ra nước Thổ Phồn đang bị một loại dịch bệnh gọi là virus Covyd No1 hoành hành nên trở về trình bày cho Đường Tăng.

Nghe xong Đường Tăng động lòng từ bi muốn cứu độ nhưng không biết làm sao? Trư Bát Giới lên tiếng:

- Thầy ơi, vậy là đường đi Tây phương thỉnh kinh đến đây là nghẽn lối. Yêu tinh thì con còn dùng bồ cào chống cự chứ con virus nầy chẳng biết người ngợm ra sao, con chịu thua. Thôi Thầy cho con về lấy vợ, con sợ chết lắm.

Nhìn Sa Tăng Ngộ Tịnh nằm ngủ khò bên gánh hành lý, Trư Bát Giới đá một cái: - Sa Tăng dậy, dậy… sửa soạn giải ngũ về quê. Sa Tăng giựt mình tưởng thiệt quỳ lạy Đường Tăng giã từ. Tôn Ngộ Không bực mình giáng cho Trư Bát Giới một gậy la bài hãi, Sa Tăng hoảng hồn quơ đòn gánh ngăn lại thì bị tiếp một gậy nhá lửa bỏ chạy ra xa đứng nhìn. Đường Tăng vội can ngăn:

- Các con bình tĩnh. Ngộ Năng đừng ăn nói tầm phàm kẻo ăn đòn ta không binh ngươi nữa . Còn Ngộ Tịnh không tội tình gì mà ngươi đánh nó?

Tôn Ngộ Không nguôi giận nói với Đường Tăng:

- Thưa Thầy, gặp yêu tinh con còn chống được chứ thứ virus nầy con cũng bó tay

Trư Bát Giới chẩu mỏ vào nói hớt :

- Thấy chưa, Bật Mã Ôn có 72 phép thần thông biến hoá mà chịu phép thì đệ nói Thầy cho giải ngũ là đúng, sao còn đánh đệ ?

Nghe Trư Bát Giới kêu mình là Bật Mã Ôn, Tôn Ngộ Không càng giận cành hông, tức cho cái chức giữ ngựa nhỏ mọn mà Ngọc Hoàng phong cho mình, nhưng hạ hồi phân giải nên quay lại nói với Đường Tăng:

- Bạch Thầy, nghĩ cho cùng Trư Bát Giới nói đúng, con cũng không hộ tống Thầy qua ải nầy được vì Thầy là người phàm xác tục không miễn nhiễm được với các loại yêu khí. Thôi Thầy ra lệnh giãi ngũ mạnh ai nấy đi. Con về lại động Thủy  Liêm với bầy khỉ của con, Thầy quay về Trung Nguyên làm quốc tăng, Ngộ Năng về làm ăn cướp,  Ngộ Tịnh về lại Hoàng hà  làm hà bá thôi.

Đường Tăng gặp dịch Covyd

Đường Tăng lòng rối như tơ vò, sau một đêm đầu mọc tóc bạc trắng, buồn phiền  nói:

 - Các đệ tử ơi, đường đi Tây phương  sắp đến rồi, qua xứ nầy là đến ranh giới Tây Trúc. Các con đành lòng bỏ ta sao?

Ba đệ tử thấy Thầy mình xuống sắc xơ xác cầm lòng không đậu nên mới quỳ xuống nguyện đưa Thầy đi đến nơi về đến chốn.

Sáng tinh mơ ba thầy trò cùng con ngựa lò mò vào kinh thành. Dọc đường xác người phơi đầy, diều quạ rúc rỉa... cảnh tượng vô cùng thảm thương. Đường Tăng đau lòng nhắm mắt đọc kinh không ngừng. Đến cửa thành đóng kín, Tôn Ngộ Không dùng thước bảng gõ rầm rầm kêu lớn:

- Có ai trong thành không? Thầy ta Đường Tăng nhà Đường xin vào trình hộ chiếu qua ải quý quốc .

Bên trong quân canh phòng nhìn xuống thấy ông mặt khỉ và mặt heo quơ gậy cùng đinh ba hoảng hồn chạy vào tâu nhà vua:

- Bẩm Hoàng thượng có yêu tinh phá cửa thành

Nhà vua nghe xong rụng rời, thiên tai dịch Covyd No1 chưa hết giờ thêm yêu tinh xuất hiện thì làm sao đây!  Nhưng lên cửa thành nhìn xuống thấy có vị cao tăng đầu trắng toát diện mạo nhân từ nên cũng an tâm ra lệnh cho quân lính mở cửa thành. Trư Bát Giới nhào vào như cơn gió, thêm Sa Tăng, Tôn Ngộ Không hai bên làm cả kinh thành náo loạn

Đường Tăng vội xuống ngựa vấn an:

- Xin Đức vua và mọi người an tâm, đệ tử bần tăng tướng mạo dữ dằn nhưng là người tu hành đi Tây phương thỉnh kinh Phật, xin chớ có sợ.

Nghe vậy cả triều thần mới hoàn hồn, niềm nở đón tiếp. Nhà vua mời thầy trò vào sân điện, phân ngôi thứ ngồi, bày tỏ về đại dịch xong khóc sướt mướt xin Đường Tăng cứu giúp. Đường Tăng ruột rối tơ vò hứa sẽ tìm cách, cả triều đình mừng rỡ mở tiệc đãi đằng. Trư Bát Giới được dịp ăn như hạm.

Tiệc xong, nhân lúc nghỉ ngơi Đường Tăng bảo:

- Này Ngộ Không, nhà người thần thông biến hoá thử nghĩ cách giúp quan dân thoát khỏi kiếp nạn virus này. Thầy cầu xin con đó.

Nói rồi toan quỳ lạy, Tôn Ngộ Không hoảng hồn đỡ lấy Đường Tăng:

- Thầy ơi đừng làm con khó xử. Con không giúp được thì qua Nam Hải nhờ Phật bà Quan Âm xem sao.

Đường Tăng mừng quýnh liền báo với nhà vua.Triều thần cho bày hương án vái lạy trời đất, tạ ơn thầy trò Đường Tăng cứu nạn. Tôn Ngộ Không sợ lúc mình đi cầu cứu Phật bà thì Trư Bát Giới ở nhà sinh hư nên dặn:

- Này lão Trư, ta đi qua Nam Hải, ngươi ở nhà cùng với Ngộ Tịnh bảo vệ Thầy. Ta vẽ cái vòng tròn làm phép, ba thầy trò không được ra khỏi vòng tròn mà mang hoạ. Nhớ đấy.

Tôn Ngộ Không dùng thiết bảng vẽ xung quanh thành vòng tròn rồi để thầy trò ngồi trong, còn mình thì ra sân vọt một cái thăng thiên như hỏa tiễn Sam. Cả triều đình quỳ xuống đồng vái dạy, hô: Thánh tăng, Thánh tăng cứu mình…

Tôn Ngộ Không đi rồi, Trư Bát Giới ngồi trong cái vòng tròn mãi đâm ra chán ngấy bực bội, nhìn ra bên ngoài thấy tiệc tùng đồ ăn bày chờ sẵn, bụng thì đói meo bèn nói:

-Thầy ơi,  Bật Mã Ôn không biết đi bao lâu, bỏ lão Trư này đói mà đồ ăn la liệt, lại thêm gái đẹp lấp ló con chịu không nổi…

Nói xong nhào ra, vừa qua khỏi vòng tròn thì ngã nhào sùi bọt mép nằm ngáp ngáp. Đường Tăng sợ hãi không biết phải làm sao, Sa Tăng cũng không dám nhúc nhích. Đành đọc kinh khấn vái trong khi chờ đợi.

Đường Tăng gặp dịch Covyd

Tôn Ngộ Không đằng vân bay về Nam Hải gặp Thiện Tài đồng tử đứng gác bên ngoài bèn vái chào rồi trình bày sự việc. Thiện Tài đồng tử liền bẩm Phật bà Quan âm cho vào.

- Bẩm Quan Âm, dịch virus Covyd No1 đang gây chết toàn dân Thổ Phồn nên Đường Tăng sai tôi qua đây cầu Quan Âm ban thuốc để cứu muôn dân.
- Ta biết rồi. Con Virus nầy từ xứ Xích Quỷ cứ trăm năm lại phát tán một lần do chúng sinh đào phá mồ mã  đền đài làm thoát ra ngoài. Ta ban cho ngươi nước cam lồ về làm mưa trên nước Thổ Phồn để rửa sạch đại dịch. Những người nhiễm virus uống vào sẽ bớt bệnh, nhưng muốn hết bệnh phải trông cậy vào thần dược của Thái Thượng Lão quân, chứ nước cam lồ của ta không diệt trừ được virus đã nhiễm vào lục phủ ngũ tạng. Ngươi hãy nhớ  lời ta dặn.

Tôn Ngộ Không vâng lệnh lãnh tịnh bình và nước cam lồ giã từ bay về Thổ Phồn, kịp lúc Trư Bát Giới sắp quy tiên, Đường Tăng và Sa Tăng đang lính quýnh không biết làm gì. Tôn Ngộ Không lập tức cạy mồm cho vào một giọt cam lồ, Trư Bát Giới liền cựa mình ngồi dậy. Cả triều thần vô cùng mừng rỡ. Tôn Ngộ Không lại đằng vân lên chín từng mây nhờ thần Lục Đinh Lục Giáp làm sấm  sét gọi Long vương lên ngậm bình cam lồ làm mưa chừng nửa khắc thì ngừng. Dân nước Thổ Phồn hứng nước mưa uống, ai có bệnh tình đều đỡ bớt 7, 8 phần. Nhà Vua cùng triều thần lại xin thầy trò xin mở lượng từ bi mà cứu cho trót.

Không thể từ chối Tôn Ngộ Không phải thân hành lên cung Đao xuất tìm Thái Thượng Lão quân, trước khi đi cũng làm phép vẽ vòng tròn. Lần này Trư Bát Giới tuân thủ nghiêm nhặt không dám vi phạm.

Đến Thiên đình cảnh cũ người xưa nhộn nhịp, ngang qua vườn đào của bà Diêu Trì Kim mẫu, đám cung nữ thấy Tôn Ngộ Không mất hồn chạy vào bẩm báo thì Tôn Ngộ Không đã dọt mất. Qua cửa Nam Tào Bắc Đẩu, hai ông nầy đang bận đánh cờ, Tôn Ngộ Không lại đi qua như chớp, hai ông giật mình kêu Thiên lôi vác búa rượt theo thì Tôn Ngộ Không đã vào ranh giới của Thái thượng Lão quân rồi nên quay về.

Thái Thượng Lão quân đang mãi mê trông lò thuốc, lửa hừng hực nóng cả ngàn độ, mồ hôi như tắm. Ngước nhìn lên thấy Tôn Ngộ Không, ông hoảng hồn không biết thằng Bật Mã Ôn nầy nó đến hồi nào mà không ai báo! Đành cười cầu tài hỏi:

- Đại thánh đến hồi nào? Mà phò Đường Tăng thỉnh kinh xong rồi hả ?
- Chưa xong đâu. Lão Tôn lên đây nhờ ông một việc.

Thái thượng Lão quân ngẫm nghĩ không biết con khỉ gió nầy nó nhờ việc gì, mà từ chối thì nó phá lò luyện linh đơn như năm xưa lại khổ.

- À thì … Đại thánh cứ nói xem lão giúp được gì nào? 
- Dưới hạ giới đang bị dịch Covyd No1 chết dân Thổ Phồn nhiều quá. Thầy ta bảo ta lên đây xin thuốc.
- Sao không qua Nam Hải xin Phật Quan Âm ?
- Xin rồi, nhưng nước cam lồ chỉ làm mưa rửa sạch bên ngoài chứ không diệt hết virus trong cơ thể.
- Thái Thượng Lão quân ta xưa giờ chỉ luyện thuốc trường sinh bất lão, có luyện linh đơn trị virus đâu?
- Lão Tôn ta không biết, ông tính sao thì tính.

Đường Tăng gặp dịch Covyd

Thái Thượng Lão quân vò đầu bứt tai, chợt nhớ có mớ thuốc hái từ xứ Đông Lào từ lâu không dùng đang bỏ trong kho, thôi giao cho hắn đem đi rãnh nợ.

- À Đại thánh, ta có mớ thuốc nầy ngươi đem về hạ giới dùng thử, nếu được thì phước đức cho dân Thổ Phồn, mà không dùng được cũng đừng trách ta.
- Thuốc gì vậy?
- Là Xuyên tâm liên.

Tôn Ngộ Không nghe tên quen quen nhưng cấp bách quá nên không hỏi thêm, cứ thế hốt lèn chặt vào một bao to, quên cả từ giã Thái Thượng Lão quân vác đại lên lưng dọt lẹ về hạ giới. Thầy trò hớn hở cùng triều đình phân phối thuốc cho dân, một tháng sau dịch bệnh chấm dứt.

Thầy trò Đường Tăng lại tiếp tục lên đường thỉnh kinh. Cả vua quan cùng thần dân lạy tạ thầy trò Đường Tăng, quyến luyến mãi không muốn xa rời. Trư Bát Giới ăn no ngủ kỷ càng nhác việc thỉnh kinh, trốn lại trong phòng cung nữ bị Tôn Ngộ Không lôi đầu ra đi. Triều thần, dân chúng tràn ra đường tiễn biệt đầy nước mắt…

Xuyên tâm liên trở thành thần dược chữa bá bệnh kể từ đó…

Tái bút: Năm thứ 7 đời nhà Tập, tức khoảng 1500 năm sau, hạ giới lại một phen náo loạn bởi đại dịch virus mang tên Covyd No19, chính là đám con cháu chút chít…hậu duệ của virus Covyd No1 ngày nào. Lần này chúng biến thể độc hại hơn xưa gấp ngàn lần, không biết Xuyên tâm liên có đủ sức chữa khỏi không?

Melbourne 2020, mùa dịch Corona
Phan Nhật Bắc

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian