Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Bức tranh thiên đường- Trương Đình Phượng

BỨC TRANH THIÊN ĐƯỜNG
(Truyện ngắn)

Buổi trưa mùa hè nắng oi nồng, không khí tanh tanh như mùi nước mài dao, xuyên qua con ngõ sình lầy, quẹo thêm hai đoạn đường đầy rác thải, cuối cùng tôi cũng mò được tới nơi ở của gã họa sỹ đang trên đà nổi tiếng. Khu chung cư vắng như chùa bà Đanh, mấy con chó nằm dài ngáp nắng lưỡi thè lè nhìn tôi không buồn sủa, mấy con họa mi rạc họng đớp gió, tôi đá tiếng ghẹo cho chúng hót, chúng chả thèm đáp lại .

Vừa dồn sức leo cầu thang tôi vừa rủa thầm Tuấn, ai đời đang lên như diều gặp gió mà lại đi thuê cái chỗ trọ như chuồng chó thế này.
- “Cứ vào, cửa không đóng đâu”.Tiếng Tuấn lách qua khe cửa hở lọt ra ngoài.
- “Biết rồi”. Tôi vừa thở vừa đáp. Đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa.

Trên nền nhà, Tuấn đang cởi trần, toàn thân nhễ nhại, nghe tiếng chân tôi đi vào hắn vẫn chẳng chịu ngẩng lên.
- “Ngồi đó đợi tôi xíu, đang cơn cuồng, giờ mà buông bút xem như mất mẹ cảm hứng”. Tuấn nói.

Bức tranh thiên đường

Tôi kéo ghế ngồi xuống, chiếc ghế có vẻ sắp hết thời, kêu lên đầy khó nhọc.

Tuấn mê vẽ từ nhỏ, học xong cấp ba, bố hắn muốn hắn thi vào đại học kinh tế “Thời đại công nghiệp, học trường ấy là chuẩn nhất”. Mẹ Tuấn lại muốn hắn theo ngành y “Cứ nghe mẹ, học làm bác sỹ là tốt nhất con ạ, vừa chữa bệnh cứu người lại vừa đem về tiếng tăm cho cả dòng họ, mày thấy bao đời nay dòng giống nhà này có ai ngóc đầu lên khỏi ngọn lúa đâu”.

Tuấn nghe xong để đấy, hắn nghĩ, con người ta do cha mẹ sinh ra nhưng chọn lối đi là do chính bản thân mình, cong thẳng, u ám hay tươi sáng tùy vào bản lĩnh chả việc gì phải nghe theo lời người khác, cho dù người đó là đấng ban cho mình hình hài.

Một đêm nhân lúc cả nhà ngủ say, Tuấn lặng lẽ thu xếp hành lý. Oằn mông đạp xe hết con đường đất, qua hai cánh đồng, ra đến đường lớn, cứ thế hắn đi mãi, đói ăn khoai khô, khát uống nước lã đựng trong chiếc bi đông của bố, hắn thó trộm đem theo.

Năm ngày sau Tuấn lên tới thành phố. Không một hào dính túi, Tuấn đành tìm gầm cầu làm chốn tạm trú như dân du thủ du thực.

Chuyến đó Tuấn thi trượt. Trước đây trùm phát xít Hitle từng đam mê hội họa, ước ao của gã là trở thành một họa sỹ tài ba, nhưng sự ghẻ lạnh của số phận đã đưa đẩy gã thành tên ác quỷ tàn bạo nhất trong lịch sử nhân loại. Tuấn không phải Hitle, hắn không đủ khả năng đem đến niềm kinh hãi cho ai, đành chấp nhận làm kẻ thua trận. Tuy nhiên, Tuấn không muốn bản thân chỉ là một gã sống lắt lay bên lề nhân thế “Không đậu trường mỹ thuật chính quy thì mình làm họa sỹ nghiệp dư vậy, mình không tin mình không thể làm nên sự nghiệp từ con số không!” . Tuấn sẵn sàng làm bất cứ công việc gì miễn là kiếm ra đồng tiền để nuôi dưỡng giấc mơ của mình. Ba năm sau, bức tranh sơn dầu đầu tiên của Tuấn chào đời. Hắn chạy khắp thành phố tìm tất cả các phòng tranh cầu xin người ta thương tình mua giùm, ở đâu hắn cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.

- “Tranh nhái của các họa sỹ thiên tài còn chả có ma nào ngó ngàng tới, tranh của chú em treo ở đây chỉ tổ làm bẩn mắt khách tham quan”. Một gã buôn tranh vỗ vai Tuấn: “Anh nói thật, chú mày nên bỏ nghề đi, kiếm việc gì mà làm, cái nghề vẽ này nó bạc lắm, trừ phi chú mày có tài cỡ Picaso thì họa may còn có chút chỗ đứng trong dòng chảy nghệ thuật hỗn tạp hiện nay”!

Đêm như lưỡi dao lia ngang thành phố từng nhát bóng tối u uất, Tuấn mệt mỏi ngồi bên bờ hồ, tâm trí bại hoại. “Chả lẽ mình phải bỏ cuộc hay sao? Không, không bao giờ, còn một hơi thở cũng phải cố mà thực hiện ước mơ này”

Bức tranh thiên đường
Ngày hôm ấy thời tiết như ả đàn bà đang chửa, ẩm ẩm ương ương, sáng sớm mặt trời tí tởn rót nắng xuống những con đường, gần trưa bỗng dưng nổi dông rồi mưa như bò đái, Tuấn vội vã lao vào trú dưới vòm cổng của một ngôi biệt thự. Tiếng chó sủa ầm ĩ.

- “Bentô, có im cái mồm đi không hả? Ai ngoài đấy vậy?”
- “Dạ chào anh, em lỡ đường xin trú tạm chút ạ?”
- “Vào nhà kẻo ướt anh bạn”
Người đàn ông trung niên mở cổng, Tuấn dè dặt bước vào, gã rót chén nước ấm mời.
- “Tranh cậu vẽ hả?”
- “Dạ phải, em đang đem đi tìm người mua”.

Gã đại gia cầm lên xăm soi hồi lâu “Tuyệt, cậu có tài đấy, anh bạn trẻ, bức tranh này tôi mua, năm trăm đô cậu đồng ý bán chứ”?

Tuấn không phải dân giáo, nhưng ngày hôm ấy hắn tin là thiên đàng có thật, và hắn chứ không phải ai khác đã đặt chân đến vườn địa đàng, và gã đàn ông ấy chính là thiên chúa toàn năng, đã ban cho con chiên khốn khổ là hắn chiếc bánh thánh mang tên hy vọng…
* * 
*
- “Xin lỗi vì bắt ông chờ hơi lâu”, Tuấn buông bút, ngồi thẳng dậy, mặt phờ phạc.
- "Đêm qua ông không ngủ sao?”
- “Nhận lời sao chép bức Sọ người và điếu thuốc cho gã tỷ phú Quang Tấn nên tôi chả dám nghỉ ngơi, nói gì nói, cũng nhờ gã tôi mới có ngày hôm nay, nhận ơn trả ơn mắc oán báo oán luật đời nó thế mà ông”

Vừa nói Tuấn vừa dựng bức tranh lên, nắng trưa xuyên qua khung cửa, chiếc sọ người như đang nhìn chằm chằm vào tôi, bất giác lòng tôi hơi chờn chợn.

Bức tranh thiên đường

- “Một trong những kiệt tác đình đám của đại danh họa Van Gogh đấy ông. Đây là một tác phẩm khá thú vị, mang tính trừu tượng rất cao, nhìn bề ngoài nó khá sơ sài, nhưng ẩn tàng những ý tưởng vô cùng thâm sâu. Tôi thiển nghĩ, khi vẽ bức họa này hẳn Van Gogh đang ở trong tình trạng chết mòn bởi chất nicotin, cũng như tôi hay bất cứ kẻ nghiện thuốc lá nào trên thế giới, càng muốn bỏ càng nghiện nặng, chỉ còn biết dan díu với nó, hưởng thụ thăng hoa ảo giác và âm thầm chờ cái chết đớn đau”

Càng trưa nắng càng dữ dội, từ bên ngoài bầy ruồi bay vào tìm bóng mát, tiếng đập của những đôi cánh mỏng manh tạo nên chuỗi âm thanh rệu rã buồn. Tuấn như đang chìm trong dòng suy tư vô tận. Tôi chống cằm ngắm nghía bức tranh, bỗng nhiên một cảm giác tê tái mơ hồ len lỏi vào tâm trí tôi, những chiếc xương được bố trí như một phiên bản của hủy diệt, nửa hư nửa thực, những sợi khói loang nhẹ như những mạch máu đang dần tan loãng vào không khí, nỗi đau và sự dửng dưng trước sự đe dọa của cái chết dường như đang khiêu khích nhau.

- “Bức tranh này có điều gì đó thật khó nắm bắt”. Tôi nói.

Tuấn chậm rãi nhả khói thuốc, làn khói tròn như chữ O lởn vởn bay, mắt Tuấn mơ màng. “Nhiều đêm tôi thức trắng chiêm nghiệm những bức họa danh tiếng của nhân loại, càng chiêm nghiệm tôi càng hiểu ra nhiều điều, dường như đâu đó phía sau mỗi bức tranh dù vẽ cảnh tươi vui hay u buồn đều chứa chất dòng tâm sự của những người vẽ nên chúng. Đa phần đều là cảm giác lạc lõng và nhỏ nhoi trước dòng đời vô định ông ạ”.

- “Sao ông không tìm chỗ khác mà trọ, hiện nay ông đang trên đà phất, nếu là tôi hẳn tôi đã thuê ngay một ngôi nhà thật khang trang vừa thông thoáng tiện cho việc sáng tạo, những người đam mê nghệ thuật muốn tìm đến giao du với ông cũng dễ dàng hơn”

- “Không phải tôi thích thú sống cái kiểu người chả ra người ma không ra ma thế này đâu, nhưng ông là dân buôn tranh ông biết đấy, vướng vào cái nghiệp này chả sung sướng gì, để được một lần chạm tới vương miện phải trả giá rất đắt, thậm chí có những tay họa sỹ bị săn lùng và giết hại cực kỳ tàn độc. Nếu chỉ chăm chăm vào sáng tạo thì lấy cái gì bỏ mồm hả ông? Chỉ còn cách bán rẻ lương tâm và tài năng vào trò dối gạt thiên hạ, sao chép những kiệt tác của người ta, việc thất đức này đã giết chết không ít những tác phẩm chân chính“

- “Tôi hiểu mà”, tôi nói. “Vậy ông không tính cho mình con đường của ngày mai hay sao, chả nhẽ cứ đi làm tay sai cho đồng tiền và kẻ có thế lực mãi?”

Bức tranh thiên đường

Tuấn cười, vành môi run run, hai tay nắm chặt, những khớp xương kêu lên răng rắc. “Tôi nhịn nhục mấy năm nay chỉ vì ôm ấp một dự định to lớn, nhất định tôi sẽ sáng tạo nên một kiệt tác để đời ông bạn ạ. Tôi sẽ chứng minh cho bố mẹ tôi thấy tôi đã làm đúng và họ sẽ phải đứng trước mặt tôi mà nhận sai.”

- “Đến giờ phút này bố mẹ ông vẫn còn giận ông hay sao?”

- “Hai năm nay tôi không về nhà nữa, ngay cả tết tôi cũng vùi chôn thể xác và linh hồn tại thành phố, họ đã không hiểu tôi, không chấp nhận con đường mà tôi đang đi, họ làm cha mẹ nên họ cho họ cái quyền quyết định tương lai của con cái, đó chính là sự lạc hậu cố hữu muôn đời của đất nước này, tôi chỉ ước mình như cánh chim trên trời cao kia, tự do tung cánh, giỡn nắng vờn sương, làm những điều mình thích”. Tuấn cầm chiếc bút vẽ nhúng vào hộp màu, đưa ngang đưa dọc trong không khí “Ông có nhận ra tôi vừa vẽ cái gì không?”

Tôi lắc đầu.

- “Đấy là Tình thân, con người ta sống trên đời không thể thiếu tình cảm gia đình nhất là những người làm nghệ thuật càng cần lắm một sự đồng cảm chia sẻ, tôi không may mắn có được điều ấy.”

Bên ngoài trời đã chiều, không khí vẫn còn lợn cợn tanh tanh mùi hơi đất bị nung đốt, nắng tắt, phòng vẽ của Tuấn chìm vào mảng màu trầm, bức tranh Sọ người và Điếu thuốc bỗng như có ma nhập, hai con ngươi như đang nhìn tôi trừng trừng, và hàm răng đang nham nhở cười.
* *
*
Một căn gác hẹp, nhện giăng, cả ngày không lúc nào ánh sáng lọt vào, vì chủ nhân của nó chỉ ưa bóng tối, căn gác chỉ có duy nhất một cánh cửa sổ nhỏ làm bằng gỗ sồi, trải qua năm tháng gió mưa đã bám đầy rêu, nghe nói trước đây từng có một cô thiếu nữ thuê trọ, mỗi chiều khi hoàng hôn buông cánh cửa luôn mở và người ta nhìn thấy thấp thoáng một khuôn mặt kiều diễm đang ngồi chải tóc, cánh tay trắng nõn như đọt măng mới được bóc vỏ chầm chậm điều khiển chiếc lược màu ngà trên mái tóc đen nhánh. Chốc chốc từ đôi vành môi đỏ thắm, những âm thành du dương phát ra khiến cho không gian như đắm đuối, thiếu nữ đang hát, bài ca về người đàn ông sống trên thảo nguyên mang tên Khát vọng đã liều mình chiến đấu với bầy sói ma mãnh cứu thoát cô gái chăn cừu.

Bức tranh thiên đường

Họ rời đồng cỏ cưỡi những vì sao bay về phía chân trời xa xăm, một đêm nọ họ đến bên bờ đại dương, ánh trăng huyền bí và đoàn cá Vọng nhân ngư vui mừng chào đón họ, rồi họ theo đàn cá ấy đến một hòn đảo, ở đó họ vui say trong hạnh phúc và cảnh sắc thần tiên quên luôn đường trở về chốn cũ.

Sự ra đi của đôi trai gái đã để lại niềm luyến nhớ khôn nguôi cho lũ chim và những loài vật bé nhỏ trên thảo nguyên tươi đẹp. Từ khi vắng họ, thảo nguyên chỉ còn là chốn của u buồn và chán nản, thời gian trôi qua, chốn đó thành hoang mạc.

Chủ nhân hiện thời của căn gác là một người đàn ông trung niên, khá lập dị, nghe nói ông ta từng giết chết người vợ yêu quý của mình chỉ vì cơn ghen mù quáng khi thấy vợ mình đang đứng cùng một gã đàn ông khác trong công viên. Qua những năm tháng ở tù, ông ta dần nhận thức ra sự phù phiếm của kiếp người, sau nhiều ngày bôn ba ông ta tìm đến thị trấn nghèo kia và thuê lại căn gác, suốt ngày giam mình trên đó chỉ để vẽ chân dung vợ mình… Ông ta từng đọc được một câu chuyện thần thoại phương đông, có người chồng đã vẽ mười ngàn bức tranh người vợ và thượng đế đã cảm động cho cô vợ sống lại. Người đàn ông lập dị mong ước điều kỳ diệu sẽ xảy ra với mình. Nhưng ông ta đã vẽ mãi, vẽ hơn mười ngàn bức tranh, vẽ rồi đốt, đốt lại vẽ, nhưng phép màu vẫn chẳng thấy. Cho đến một đêm nọ, trong cơn mơ màng, ông ta đã vẽ nên chân dung một mỹ nhân, người mỹ nhân ấy chính là cô gái thuê gác trọ năm nào. Vốn cô ta bị bệnh ung thư, linh hồn cô ta đã nhập vào chiếc bút vẽ, đêm đó người đàn ông đã cùng cô gái nắm tay nhau bay lên trời hóa thành những vì sao sáng ngời…

Tuấn mang bức tranh Ánh sáng. Bóng tối và sự Biến đổi đến phòng tranh của tôi, đúng lúc tôi đang chuẩn bị đóng cửa ra về, tôi hỏi: “Có chuyện gì gấp gáp vậy? Sao đến giờ này?”

- “Tôi muốn nhờ ông bán giúp tôi bức tranh này, trước có gã tây ba lô trả tôi ngàn đô tôi nhất quyết không bán, nhưng lần này ông bán bao nhiêu cũng được, tôi đang cần gấp một khoản tiền. Đây là bức tranh tâm huyết thứ hai của tôi. Bức Mặt Biển và Đáy linh Hồn tôi đã bán cho Quang Tấn vào chiều mưa hôm ấy, tôi đã thề có chết cũng không bán bức này, nhưng thật sự phải ngậm đắng nuốt cay mà chia tay nó ông ạ”. Tuấn đưa tay vuốt nhẹ bức tranh như người cha đang xoa khắp thân mình đứa con cưng.

Tuấn kể cho tôi nghe câu chuyện tạo nên ý tưởng cho bức tranh xong, hai bàn tay run run, đôi mắt hắn vằn lên những tia máu như những sợi gân của giấc chiêm bao dang dở.

- “Bố tôi đang nằm viện, chiều qua tôi mới nhận được điện thoại từ nhà gọi lên”, Tuấn nói. “Dường như cha tôi không còn trụ được bao lâu nữa, giọng nói của ông ấy đứt quãng và nặng nhọc lắm rồi. Thời chiến tranh cha tôi từng là họa sỹ, ông đã ký họa lại khuôn mặt những người lính chết trận cho vào túi nilon chôn theo để sau này còn có cơ hội tìm lại di cốt của họ. Giờ đây sau nhiều năm ông ấy chả còn nhớ nơi chốn an táng những người đồng đội ấy, chính điều đó đã dày vò lương tâm ông. Bởi vậy ông mới kịch liệt phản đối tôi đi theo con đường hội họa. Lần này tôi tìm đến ông nhờ bán bức tranh là để lấy tiền chữa trị bệnh tình cho bố tôi, những đồng tiền nhờ việc nhái tranh tôi trút cả vào những cuộc ăn nhậu gặp gỡ những tay cùng giới họa sỹ cả rồi, đời nó bạc quá ông ạ, đến khi khó khăn mới biết ai là kẻ tri kỷ, bình thường họ vay mượn tôi, tôi chẳng tiếc, vung tay quá trán, giờ đến lúc tôi lỡ vận tìm đến họ họ lại than nghèo kể khổ”.

- “Mai tôi đưa ông mười triệu- tôi nói, gần đây công việc làm ăn ế ẩm quá nên tôi không thể giúp nhiều hơn”

- “Riêng tiền ông tôi không nhận, bây giờ tôi muốn dùng mồ hôi nước mắt và sự sáng tạo của tôi để cứu chữa cho bố tôi.”

Tuấn chào tôi ra về, chiếc xe máy rú ga lao vào màn đêm hun hút…
* *
*
Bức tranh của Tuấn được tôi bán cho một phụ nữ người Mỹ với giá sáu trăm đô la.Bà ta có vẻ là người rành về hội họa, dạo quanh phòng tranh một lát dừng lại trước bức Ánh sáng. Bóng tối và sự Biến đổi khá lâu, bằng chất giọng lớ lớ của người mới học tiếng Việt, bà ta nói: ”Này anh bạn, tôi thích bức tranh này, anh có bán không?”

- “Vâng, thưa bà bức tranh này tôi đang có ý định bán. Bà quả là người có con mắt tinh tường.” Tôi niềm nở.

- “Phòng tranh của anh có rất nhiều bức ấn tượng, nhưng tôi đặc biệt chú ý bức này, vì chiều sâu tư tưởng của nó, đây là người họa sỹ có tài, bà ta xuýt xoa. Tôi đọc thấy trong đó khát khao muốn lật đổ những tòa tháp khổ đau và bất hạnh, san bằng những đỉnh núi của u uất và đè nén, để khai tạo nên một thế giới mới thuần khiết với những gam màu huy hoàng của tình yêu vĩnh hằng. Nhưng mọi sự cố gắng ấy dường như chỉ đem lại sự cô độc tột cùng cho trái tim của kẻ ấy, anh ta như những bông hoa dưới tuyệt cốc cố vươn mình lên đón ánh mặt trời nhưng càng cố chỉ càng chìm vào màn sương mù vô tận”.

- “Thưa bà, đây là bức tranh do bạn tôi vẽ, hắn là kẻ nhiều tham vọng nhưng cũng nhiều lận đận, dường như những nghệ sỹ có tài năng, số phận thường long đong đúng không bà”?

Người phụ nữ di chuyển bàn tay thật nhẹ nhàng qua từng nét vẽ, tôi có cảm giác tấm lòng trân trọng những tác phẩm hội họa của bà ta giống y như Tuấn, đó không chỉ là thứ tình cảm đơn thuần của người yêu cái đẹp mà là thứ cảm xúc sâu sắc từ đáy tâm hồn.

- “Cuộc đời của chúng ta ba phần tư là nỗi buồn và nước mắt, chỉ có một phần tư là hạnh phúc, nhiều khi tôi tự hỏi hạnh phúc mà tôi đang nắm giữ có thực sự tồn tại hay không, hay đó chỉ là ảo ảnh có thế tan biến bất cứ lúc nào. Tôi trân trọng và yêu quý những  người làm nghệ thuật nhất là giới họa sỹ, họ đã khắc họa nên những tầng tích sâu thẳm của tâm hồn nhân loại, nếu chúng ta bớt đi một khoảng thời gian bon chen cùng cuộc sống và chiêm ngắm nghiền ngẫm những tác phẩm của họ, chúng ta sẽ nhận thức ra rất nhiều giá trị, từ đó chúng ta sẽ biết nâng niu trân quý những gì mình đã từng đánh mất và đạt được”.

Trước khi bước lên xe người phụ nữ rưng rưng nói “Cầu mong cho người bạn của anh sớm gặp được bến bờ của ước mơ. Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến người họa sỹ ấy nhé”.

Đã bắt đầu vào thu, gió heo may lớt phớt ve vuốt những chiếc lá đang chuyển màu, chiều thành phố không gian chập chờn buồn, vui. Tôi ngồi trong phòng tranh vắng ngắt, lòng miên man suy nghĩ. Tôi gặp Tuấn chỉ là sự tình cờ của một kẻ làm nghệ thuật và kẻ buôn nghệ thuật, rồi trở nên thân thiết, đã ba năm trôi qua, thế nhưng dường như những hiểu biết của tôi về Tuấn lại chẳng bằng một người xa lạ. Người đàn bà ấy chỉ ngắm bức tranh của Tuấn mà như đã thấu hiểu những tâm tư thầm kín của hắn, phải chăng đó là cái mà người ta thường nói “tri kỷ không hẳn là kẻ đã cùng ta trải qua muôn vàn bão tố đường trần, mà có khi chỉ là người gặp gỡ trong chớp mắt, chỉ có những kẻ mang nhiều vết thương chí mạng mới hiểu thế nào là sự khủng khiếp của cơn đau, chỉ có những kẻ bị số phận vùi dập xuống tận cùng đáy sâu khổ đau mới thấu hiểu những mạch ngầm tê tái của người làm nghệ thuật”.
* *
*
Bố Tuấn đã hoàn toàn mất ý thức, bệnh viêm não đã vào giai đoạn cuối.
- “Số tiền bán bức họa xương máu của tôi chẳng làm nên trò trống gì”, Tuấn nói, hai mắt ráo khoảnh, ly cà phê trên tay rung lên. “Tôi đã nghĩ sẽ làm được việc gì to lớn khiến cho bố mẹ tôi và những kẻ khinh miệt tôi phải có cái nhìn khác về con đường tôi đang đi, nhưng có vẻ như thực tế đã chứng minh một cách phũ phàng: tôi mới là kẻ sai ông ạ”

- “Sao ông có thể tiêu cực đến vậy”, tôi nói. “Con người ta sống trên đời này không có đam mê thì vô nghĩa lắm, và càng tồi tệ hơn khi mình có tài mà lại bỏ phí nó đi, ông thấy đó, những thiên tài trên thế giới này có mấy ai là không trải qua chuỗi ngày đớn đau và thất bại. Để đạt được thành quả, họ đã gánh chịu rất nhiều gian nan, để có một mùa xuân mơn mởn, chẳng phải cây cối phải trải qua một mùa đông trơ trọi đấy sao?”

Buổi sáng, những con đường yên tĩnh, lá vàng rơi ngập, mỗi bước chân qua những chiếc lá khô như bị vỡ vụn linh hồn, T nhìn theo làn khói thuốc hình chữ O: “Cuộc đời một kẻ làm nghệ thuật có khác gì làn khói thuốc đâu ông, sự hưng phấn đến nhanh và cũng ra đi nhanh không kém và cái để lại chỉ là sự trỗng rỗng vô biên”.

Đêm trong bệnh viện tâm thần. Sau một trận hò hét, bố Tuấn đã chìm vào giấc ngủ, mẹ Tuấn cầm tay chồng nước mắt lưng tròng. Đã hơn tuần nay, bà đêm nào cũng thức trắng, những sợi tóc trên đầu như gầy đi vì âu lo.

Tuấn ngồi dưới gốc cây, lặng lẽ như bức tượng bị quây bọc bởi bức màn bóng tối. Những lời lẽ của mẹ chiều nay như những nhát dao đâm thốc vào màng não hắn “Nếu mày nghe lời tao đi học ngành y có phải bây giờ mày đã cứu được bố mày không hả thằng con bất hiếu. Mày bất chấp lời khuyên của cha của mẹ cắm đầu đi theo đam mê chết tiệt của mày để được cái gì hả? Tao là người đàn bà quê mùa dốt nát nhưng tao cũng thừa trí khôn để nhận thức được, những kẻ làm nghệ thuật suốt đời chỉ có thể sống trong hoang tưởng mà thôi, sự thăng hoa của cảm xúc và sáng tạo mà mày tôn thờ có nuôi sống mày và người thân yêu của mày không hả?”

“Mình đã sai rồi chăng?” Tuấn vò đầu, nước mắt hắn lặng lẽ rơi như những giọt tâm hồn lăn trong màn đêm vô biên. Đam mê lẽ nào là tội lỗi? Mình chỉ muốn làm những gì mình thích, mình chỉ muốn dùng trái tim mình vẽ nên những giấc mơ của cõi nhân thế vốn nhiều khổ đau này, nhưng sao con đường này càng đi mình càng trở nên cô độc?”

Bức tranh thiên đường

Tiếng than khóc, quát tháo, nguyền rủa… của những kẻ điên vang lên bốn phía như xé vỡ lồng ngực đêm. Tuấn mệt mỏi ngước nhìn. Một gã đàn ông đang đứng trước bức tượng thần y Lê Hữu Trác chỉ vào mặt ông ta cười khằng khặc “Mày là thần y hả? Nghe nói mày là thiên tài y học có một không hai, thế tao hỏi mày nhá, mày có thể trị dứt căn bệnh hám tiền của con vợ tao không? Cả căn bệnh đối xử với người làm cha không bằng con chó của thằng con tao nữa“. Người đàn ông khóc nấc lên, cho ngón tay vào mồm cắn, nghiến, máu chảy ròng ròng nhểu xuống cả ngực. Người đàn ông bước đi từng bước chệch choạng, dãy hành lang lờ nhờ ánh điện, ông ta chỉ vào một cô gái đang ngồi nơi lan can, cô gái thật đẹp dù mái tóc lòa xòa, đôi mắt đờ đẫn như ẩn chứa nỗi khổ đau ghê gớm.

“Này con nhỏ, mày ngồi đây làm gì hả, đi đi hãy bay lên trên cao kia kìa đi hái giấc mơ của mày đi”

Cô gái ngước nhìn người đàn ông, nét mặt ngáo ngơ, cô ta cười điên dại, rồi bật khóc: “Mày chính mày, tên khốn nạn, mày đã hãm hại đời tao, tao thề phải băm vằm mày thành ngàn vạn mảnh, ha ha”. Cô ta nín lặng một lát rồi giọng nói ra chiều van vỉ: “Ông trời ơi, xin ông rủ lòng thương cho con thoát khỏi chốn này được không, hãy cứu con, ở đây toàn ma quỷ thôi, kìa chúng đang đến đấy…”

Có bước chân vội vã, rồi tiếng nạt “trời đất, các người có chịu đi ngủ không hả? Những người khác họ ngoan ngoãn đi ngủ cả rồi đấy, ngoan nào đi về phòng đi, mai các bác sỹ thương cho thêm mỗi người một miếng thịt nhé“. Hai cô y tá vừa nói vừa vỗ về cô gái điên. Gã đàn ông hét lên “Tao không ngủ đâu tao đang đi bắt bóng thời gian mà“. Dứt lời, ông ta chạy nhanh vào màn đêm. “Khổ, bệnh nặng quá rồi, mà sao lâu không thấy người nhà đến thăm ông ấy nhỉ” một trong hai cô y tá nói. “Chịu, có lẽ họ quên ông ấy rồi “

Tiếng bước chân xa dần, tất cả lại chìm vào tĩnh mịch. Gió đêm như bàn tay ma cào cấu không gian nơi mảnh sân lạnh vắng.

Sương khuya buông dày, lũ dế đã khóa kèn đi ngủ, nơi xó tường cáu xỉn những ám tàn, người đàn ông vẫn ngồi trệu trạo nhai bóng tối… Nghe tiếng chân, ông ta ngẩng lên nhìn Tuấn, sự sợ hãi co rút đôi tròng mắt. Nặn nụ cười từ cánh môi queo quắt, người đàn ông quỳ xuống trước Tuấn, chắp hai tay ra chiều cầu khẩn. Ông ta khóc, nước mắt như những giọt máu nhểu, loang, không gian gãy gập. Những mảnh rời số phận đã lắp ghép thành bức tranh câm lặng.

- “Đừng sợ, tôi không làm hại ông đâu, ông đang làm gì vậy?” Tuấn hỏi.
- “Tao đang nhai bóng giấc mơ, mày có ăn không, giấc mơ ngon lắm ớ“.

Tuấn bước đi, hai bàn chân như nặng trĩu, phía sau tiếng gã đàn ông điên vẫn vang lên nhức nhối “mày có ăn giấc mơ không, giấc mơ ngon lắm“.

“Mình sẽ từ bỏ con đường này, Tuấn thầm nhủ, ngày mai mình sẽ vẽ bức tranh cuối cùng cuộc đời họa sỹ, mình sẽ làm lại từ đầu, mình sẽ thi vào trường y hoặc kinh tế, chỉ có như thế mới tồn tại được giữa biển đời bão giông này, xin lỗi nhé đam mê của tao, tao không thể cùng mày đi đến tận cùng bến bờ khát vọng , đã đến lúc tao phải quay lại rồi”.
* *
*
Sau khi giao bản nhái bức họa Cổng vào bệnh viện cho Quang Tấn và nói mấy câu tạm biệt chân thành, Tuấn gọi điện cho tôi và nói hắn sẽ tạm thời vắng mặt một thời gian, hắn muốn rời khỏi thành phố để thực hiện một việc quan trọng. Tôi gặng hỏi mãi hắn chỉ chốt một câu “Rồi ông sẽ gặp lại một gã Tuấn hoàn toàn mới”.
* *
*
Bức tranh thiên đường

Tuấn ra ngoại ô thuê một phòng trọ tồi tàn, tách biệt với mọi sự xung quanh để vẽ bức tranh "vĩ đại" nhất của đời họa sỹ. Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng chưa đầy năm mét vuông, hắn vẽ suốt đêm ngày. Trong đầu Tuấn luôn hiện lên hình ảnh của sự vĩnh hằng với những nét đẹp lộng lẫy của thiên đàng. Một tháng trôi qua, cuối cùng Tuấn cũng vẽ xong. Hắn đem bức tranh ra ngoài, dưới ánh sáng mặt trời, bức tranh hiện lên hình ảnh một khu nghĩa địa tăm tối. Tuấn buông rơi kiệt tác của mình, chết sững giữa bình minh!
TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian