Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Quê hương tôi- Hoa Nguyên

QUÊ HƯƠNG TÔI

Ra sau đồi tiếng chim sâu lạc mẹ
Một góc nào ánh sáng khẽ mong manh
Mùi ngây dại vài bướm ong tìm mật
Chút ban mai sương đọng ướt lá cành

Cây lặng chết của vài mươi năm trước
Sẽ khi nào trở lại vẻ hồi sinh
Bao lâu nữa đưa ta về cõi khác
Thưở dòng sông êm ả chảy thanh bình

Tôi trở lại đúng chỗ ngồi thiền niệm
Để thấy đêm lồng lộng một áng mây
Ở nơi đỏ chân trời tịnh nhiệm
Sương tỏa bóng Hời... nỗi Đế Chiêm

Người ra Trung mang mang điều trắc trở
Đường ta qua nghe thành bụi bay tro
Những làng xưa đao binh ngày đỏ lửa
Bước luì quân nào... ngơ ngác xác ngựa xe

Đất vốn hẹp rã rời mưa giông bão
Đường vong thân từ độ ... cuốn qua đời
Ngó về xuôi chập chùng tiếng động
Đâu tiếng kêu đêm dã thú quanh đồi
Quê hương tôi

Cứ đi nữa cho mịt mùng ly biệt
Cứ cõi buồn xao xác vọng thâm sơn
Ta có thứ thời gian làm độc dược
Trôi nổi cùng năm tháng phế hưng

Có ngược dòng con sông chia tắt nghẹn
Chìa đôi tay cho gang thép cạn cùn
Cứ cuốn đi guồng quay năm tháng đắng
Và con sông đêm chảy những điệu buồn

Có qua rồi ? khốn khó tha phương
Có như thể mà tuồng là không thể!
Dẫu nhũ mình chuyện nắng mưa là thế
Day dứt gì ngoài cơn gió cũng thoáng qua

Cây lặng chết từ năm tháng phong ba
Cái rét nào đã cắt thịt tê da
Ta bơi mãi bơi hoài dòng đuối đắm
Trầm sóng nào cũng gợi kiếp bôn ba

Dòng đời trôi như giấc mộng hôm qua
Bờ bãi nào lộng bóng thứ phôi pha
Hỏi những vòng khởi đi từ sông núi
Về tương lai giặm vá miếng sơn hà...


          (viết cho tháng...năm...)
                    Hoa Nguyên

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian