Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Tản mạn về tập thơ Quang gánh Mẹ tôi của Hương Ngọc- Hoàng Thị Viễn Du

TẢN MẠN VỀ TẬP THƠ "QUANG GÁNH MẸ TÔI " CỦA HƯƠNG NGỌC
Hoàng Thị Viễn Du

tập thơ Quang gánh Mẹ tôi     Có những lúc chờ mưa qua, chờ nắng lên, chờ gió đến, vu vơ bên cửa sổ dưới giàn lan với tập thơ được tặng. Bất ngờ với giọng thơ dung dị, tứ thơ là lạ, nhiều từ ngữ rất đời thường mà nhè nhẹ đi vào lòng người, thấm đẫm những nỗi buồn, những tơ vương mà ai cũng có lúc ngẩn ngơ với mình, với mưa… như chị viết:
Mưa đến từng cơn hạt nặng dày
Rười rượi lòng chùng nghe mưa đổ
Tần ngần ướt sũng mấy hàng cây…

            ( Mưa Pleiku)
     Với bài thơ Tháng Hai:
Đã đành sau tết giêng hai
Rét lộc rồi lại rét đài hoa dâu
Biết mình có lúc xa nhau
Mà sao nhớ "cứa " nát nhàu con tim
     Vẫn có thể là Nhớ quá. Nhớ da diết. Nhớ quắt quay như người ta vẫn dùng "Lộng ngữ " để diễn tả nỗi nhớ của mình. Nhưng với chị từ" Cứa" rất giản đơn mà làm người đọc xao xuyến và như tiếng thở dài:
Pleiku nắng gió lên rồi
Còn Xuân người bỏ cuộc chơi lỡ làng
     hay cảm giác miên viễn:
Chút se lạnh cho hai mình bổi hổi
Tay một vòng mà ấm suốt trăm năm...

           ( Đêm giao mùa)
     Và đây ở " Dã Quỳ Em" với giọng thơ nhẹ nhàng, chị còn cảm theo con mắt của họa sĩ vẽ nên bức tranh thơ sống động, đẹp lung linh
Ai thả trăng vàng tươi cánh mỏng
Sông giòng tơ lụa trải ngàn xanh với
hoặc:
Bay qua miền biển rộng Kiên Giang
Mây trắng xốp bông bềnh như trải thảm

               ( Về Phú Quốc)
     Rất đơn sơ, rất đời thường, chị viết về nối nhớ Mẹ:
Mẹ mất rồi con tính tháng tính ngày
Trầu cau buồn cứ bày ra sấp ngửa
Có quà bánh và cơm chờ từng bữa
Mẹ không về con biết gởi trao ai...

             (Vu Lan Nhớ Mẹ)
     Những hình ảnh đơn sơ với trầu cau của mẹ mà làm nhói lòng những người con có mẹ đã đi xa. Bốn câu cuối của bài Chiều mưa nhớ mẹ làm người dọc rưng rưng:
Cơn mưa dài lê thê
Ướt hết rồi mộ mẹ
Giá tay con có thể
Che kín trời mẹ ơi!
     Rồi những lúc một mình ta với ta, như bâng quơ, như hờ hững mà trách móc nhẹ nhàng:
Có hẹn rồi sao anh không sang
Quán ngày xưa, góc em ngồi lặng lẽ
Hương cà fe dùng dằng bay thật khẽ
Ghế một mình, hai nửa cứ chông chênh...

                 (Cafe một mình)
Cafe một mình- ảnh tác giả

     Và độc đáo gói ghém với bốn câu trong bài Góc riêng chị lột tả được cái "vô thường" của kiếp người :
Trăng không tròn. Vầng trăng đang khuyết
Như tim ta hóa thạch giữa kiếp người
     Để hoàn thành tập thơ như chị nói " Đó là những gì chắt chiu cả cuộc đời, là nỗi lòng, là hoài niệm". Và dù trong mỗi một tập thơ không phải bài nào cũng hay và ở mỗi bài thơ có thể chỉ có những câu hay tùy theo cảm nhận và tâm trạng của từng người đọc- Nhưng điều cốt yếu là chị đã trải được những trăn trở, những hoài vọng và được đông đảo bạn bè người thân đón nhận sẻ chia. Còn rất nhiều cảm xúc khi đọc tập thơ này nhưng e dài dòng quá, thôi thì xin tặng chị một câu trong bản nhạc của TCS nhé ...
" Hãy là phấn thơm cho đời chút hương"
      Dù rồi cũng "Để gió cuốn đi" nhưng quan trọng là ta bằng lòng với chính mình phải không chị ?

BMT 20-9-2014- HOÀNG THỊ VIỄN DU
Hoàng Thị Viễn Du và Quang gánh Mẹ tôi

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian