Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Chàng rể- kịch vui Sông Cửu

CHÀNG RỂ
                 (Kịch vui một màn diễn tết chơi…)
Dùng lửa thử vàng
Dùng vàng để thử đàn bà
Dùng đàn bà thử đàn ông.”

      -Ngụ ngôn Pháp-
Các vai:

- Ông Năm.
- Bà Năm.
- Hành.( Con gái ông bà Năm )
- Kiệu. ( Chồng chưa cưới của Hành )
- Ông Tư. ( Cha của Kiệu, sui gia ông bà Năm.)


Chàng rể

Cảnh: Nhà ông bà Năm ở San Diego, Cali, Hoa Kỳ.

Lớp 1
( Ông Năm đang đọc báo thì có điện thoại reo.)

Ông Năm:

- Hello ! Hành đó hả ? Ba đây!...Hả ? Mầy hỏi ai ? Thằng Kiệu phải hông ? Thì mầy cứ nói đại tên nó đi...Cứ anh ấy...anh ấy...Tao biết thằng nào. (cười) - Nó chưa đến...Ừ...Ừ...Ba biểu nó đợi. Hỏng lẽ tao đuổi nó về...Cha mầy. Đồ con gái hư...(Cười. Cúp máy .)

Bà Năm: ( vừa về đến )

- Con Hành về rồi hả ông ?

Ông Năm:

- Chưa.

Bà Năm:

- Thẳng đến chưa?

Ông Năm:

- Thẳng nào vậy?

Bà Năm:

- Thì thằng rể mình chớ thẳng nào…

Ông Năm:

- Hứ. Mẹ con giống y chang ... Thằng rể, thằng Kiệu gì đó thì nói rõ ra đi. Mẹ hỏi thẳng. Con gọi anh ấy, chẳng biết đường đâu mà rờ. Ngôn ngữ của mẹ con bà mấy người Việt quên gốc tiếng mình mà nghe chắc khùng luôn...

Bà Năm:

- Xí. Cổ lổ xỉ. Mỗi chút mõi lỗi phải. Bây giờ tôi hỏi ông nè. Thằng Kiệu đến Chưa ? Ừa, trả lời dùm cho tôi nhờ cái đi .

Ông Năm:

- Tui ngồi có mình ên đây bà hỏng thấy hả ? Không lẻ thằng rể qúi bà đến tôi đem giấu nó trong phòng con gái bà ?

Bà Năm: (lườm ông Năm)

- Hứ! Vô duyên... Không lẻ nó dám ngồi tréo ngoải táng dóc với ông già vợ nó ở phòng khách? Xí! Người gì mà gúc mắc đầy mình... Nè, nó đến nhớ biểu nó chở tui đi công việc chút nhen... Nhớ đà. Tui vào thay đồ. Nó tới là đi liền đó...

Ông Năm:

-Vừa thôi bà. Cho nó đến đây là để hai đứa nhỏ gặp gở tâm tình với nhau. Đâu phải qua đây làm rể như hồi tôi cưới bà vậy đâu. Qua thế kỷ 21 rồi đó. Bà liệu...

Bà Năm:

- Xí. Thế kỷ 25 cũng vẫn phải mần rể thôi. Muốn ăn phải lăn vào bếp - Muốn chết phải lết vô hòm. Ông chìu nó, thì tôi bắt con gái tôi lại, gả cho thằng khác. Ưà...

Ông Năm: (cười)

- Ngon ha! Sợ bà bắt lại không được cái rồi ôm gói theo nó để giữ cháu ngoại mới khổ chớ...

Bà Năm: (lườm ông năm)

- Còn lâu à ông Năm !

Ông Năm: (thở dài, cười)

- Nhớ thuở tôi đi mần rể mà ớn da gà. Hồi đó sao tôi khờ qúa. Phải như bây giờ tôi cho bà ở góa luôn...

Bà Năm:

- Hứ! Làm như hồi đó cha mẹ tôi đày xách ông dữ lắm vậy...

Ông Năm:

- Hõng đày đọa mấy...Từ vùng 1 chiến thuật xin được có 7 ngày phép về mần rể… vậy mà bà nhạc chỉ cho gặp được mặt cô vợ chưa cưới có hai lần… Bây giờ bà giống y chang
bà ngoại con Hành hồi đó... Vừa thấy mặt là bả đặt hàng liền. A...Má nhờ thằng Năm mầy đắp bờ bao quanh hồ cá vồ dùm, kẻo nước rong cá đi hết. A…Má nhờ anh Năm nó láy ghe máy đưa má đi chợ Mỹ Tho thăm cô bác bên đó cho bà con biết mặt cháu rể.A...Thằng Năm mầy phụ giúp má...Trời thần đãt lỡ ơi ! Công việc của thằng mần rể luôn 24 trên 24, lúc nào cũng có. Sao hồi nhỏ tui ngu vậy hỏng biết? Hèn nào ông bà xưa nói đúng thiệt. Chừng ta sáng mắt ra thì chuyện đã rồi... Ứ hự !

Bà Năm:(cười )

- Hèn chi, bây giờ ông thông cảm thằng rể tương lai ông qúa há ?...

Ông Năm:

- Chớ sao. Thương người như thể thương thân mà bà. (lên giọng) Mà thôi, tôi cho bà biết: Chiều nay thằng Kiệu không thể chở bà đi được.Có người đi với nó rồi. Bà nghe rõ chưa?

Bà Năm:

- Giỡn hoài. Ông nói chơi hay nói thiệt vậy ?

Ông Năm:

- Tôi nói như đinh đóng cột. Một cộng một là hai... ừa.

Bà Năm:(nhăn nhó)

- Kỳ ha ! Ông định bắt nó đi đâu vậy ?

Ông Năm:

- Không phải tui bắt. Bà muốn đi đâu tui chở cho đi.

Bà Năm:(khoát tay)

-Thôi thôi...Đi với ông bực mình lắm.Vừa đến nơi chưa chi đã hối về. Dễ giận! Tại sao không để thằng Kiệu chở tui đi?

Ông Năm:

- Tại vì nó bận đi với người khác... Thế thôi !

Bà Năm:

- Tui nghĩ, ngoài ông ra, không ai quan trọng hơn bà gìà vợ nó hết... Nhưng ông cũng nên biết, ở cái xứ nầy, mẹ quan trọng hơn cha... Ừa...

Ông Năm: (cười khà)

- Biết rồi. Tụi đàn ông tui thuộc hạng chót mà... Nhưng mà bà chỉ thuộc loại quan trọng với tui thôi. Chưa chắc thằng rể bà coi bà quan trọng như tui đâu... Hỏng tin, bà cứ chống mắt lên coi lời tui có đúng hong. Ừa.

Lớp 2
( Hành, con gái ông bà Năm vừa lái xe về đến )

Hành: - Ảnh đến chưa ba ?

Ông Năm:

- Chưa. (với bà Năm) - Đó, bà hỏi con gái bà coi thằng rể bà chiều nay đi với ai ?

Bà Năm: - Ủa! Mày với thẳng đi đâu vậy Hành?

Hành: -Dạ, tụi con đi chơi vòng vòng đây thôi má .

Bà Năm:

- Chèn đét ơi! Mầy giữ ý giữ tứ một chút nhen Hành. Con gái con đứa gì...Chồng chưa cưới mà để nó xách đi vòng vòng ... Bà con thiên hạ trông vào coi sao được con?

Ông Năm: (chọc tức bà Năm)

- Mầy để nó đi với bả coi được hơn à Hành ...

Bà Năm:

- Lãng quá ông ơi! (với Hành) - Nè, thằng Kiệu tới, bảo má nhờ nó đưa đi công việc một chút nhen Hành.

Hành:

- Thôi! Ba đưa má dùm đi...Tụi con đi có việc cần hơn mà.

Bà Năm: (lớn tiếng)

- Việc gì ?

Ông Năm: - Việc của nó, kệ nó. Bà hạch hỏi chi vậy. Kỳ hong!

Hành:

- Thank you Ba!

Bà Năm:

- Ừa. Cám ơn ổng đi...Rồi biểu ổng lo luôn cái đám cưới cho mầy với thằng Kiệu. Tao không nhúng tay vào nữa đâu.

Ông Năm: (cười)

- Khỏi lo con. Ba chỉ cần gọi một cú điện thoại lại nhà hàng Sài Gòn là xong từ Y đến Z. Khỏi thở dài than vắn, nhó nhó nhăn nhăn như bà mẹ phúc hậu của con đâu...

Bà Năm: (sắc giận)

- Được rồi! Ông cứ việc bắc cầu cho nó leo đi… Từ nay mụ già nầy chấm dứt bổn phận với cái nhà nầy rồi đó nhen! Hứ, thứ đồ con bất hiếu...(bực tức vào nhà trong )

Hành:

Mom mi… Đừng giận mà...(chạy theo bà Năm).

Ông Năm: (nhìn theo cười)

- Đúng là tánh đàn bà. Mỗi chút mỗi giận lẫy, nung nẩy, ngoe nguẩy... Thấy mà ghét!

Lớp 3
(Ông Tư, ba của Kiệu đến )

Ông Tư:(bước vào)

- Dạ, chào anh Suôi !

Ông Năm:

- Ô ! Anh Suôi mới tới... Mời anh vào. Ngồi đi anh sui ...

Ông Tư ( bước tới sofa ngồi )

- Xin lỗi… Tôi vừa nghe chị Suôi nhắc tên thằng Kiệu. Chắc là chị Suôi giận thằng nhỏ tui?

Ông Năm : (cười vui vẽ)

- Có gì đâu anh sui ơi... Tánh đàn bà mà.

ÔNG TƯ:

- Dạ, cám ơn anh chị đã niệm tình tha thứ. Nhưng tui tự xét thấy con hư là tại mẹ anh à. Nhưng mà mũi dại thì lái phải chịu đòn. Tụi đại diện cho bà nhà tui đến xin lỗi anh chị. Nhất là chị Suôi…

Ông Năm ( lại cười )

- Lỗi phải gì anh Suôi ơi! Ở cái xứ sở tự do nầy thì vậy đó. Phái nữ họ ưa lên cơn bất tử lắm. Cánh đàn ông mình cứ phớt tỉnh Ăng-lê mà sống, thét mét mấy bả mãi có ngày mình đứt dây thần kinh luôn anh ơi...

Ông Tư:

–Ối giời, Anh Suôi nói đùa chi... Chị Suôi tui giận hoài thì chết… Đầu đuôi cũng tại thằng nhỏ tui mà...

Ông Năm:

- Thằng Kiệu có đến đây đâu. Nó đâu có lỗi gì. Tại nhà tôi, bả lên cơn đó anh ơi!

Ông Tư:

- Đó... đó... Tại nó chưa đến mà làm chị Suôi giận đó. Má nó cũng tức mình la nó bên đó anh sui ơi...

Ông Năm:

- Ủa, thằng rể tôi làm điều gì không phải khiến chị Suôi tức giận bên đó vậy anh Suôi ?

Ông Tư:

- Anh nghĩ coi, đi làm về, má nó biểu qua bên nầy coi anh chị có gì cần giúp không. Luôn dịp chở vợ chồng tui qua thăm anh chị một thể. Nó biểu...A... Tía chở Má đi trước đi. Con còn bận ghé bồ con chút... Con đến sau. Má nó rầy, sắp cưới vợ rồi đó nghe hong. Chỉnh chạc lại chút nghen con. Nó cười hề hề . . . còn chọc quê bả nữa chớ. Nó nói...Con đâu phải con gái đời xưa mà má dạy tứ đức tam tùng… Rồi nó xách xe nó vọt ... Bả nổi tam bành bả chưỡi nát cha nó hết chơn… Ứ hự! Mình tui nghe ráo trọi anh Suôi. Con cái thời bây giờ... Bực ghê anh Suôi ơi !

Ông Năm: ( cười , nói vui )

- Thì anh vừa bảo : Mủi dại, lái phải chịu đòn mà… Cho nên con bị mẹ chưỡi thì cha phải nghe chứ sao... Lổ lã gì đâu anh ơi. ( hai sui gia cùng cười ) Uống trà đi anh sui .

Ông Tư:

- Cám ơn anh .( giọng thật thà) Anh Suôi biết hông, chưỡi đã rồi cái bả “lịnh” cho tui đi kiếm nó mới khổ chứ. Tui định đâu có thèm đi kiếm anh. Nhưng thấy bả khóc tức tưỡi cũng tội nghiệp…  nên bỏ cũng không đành!

Ông Năm: ( cười )

- Tôi biết mà. Lệnh các bà, toàn bằng nước mắt. Đúng hong?

Ông Tư:

- Đúng qúa đi chứ ! Tôi lấy chìa khóa xe là bả ngưng khóc như đàn đứt dây vậy anh sui . Tôi lái xe đi lanh quanh chứ có biết bồ bịch gì của nó đâu mà kiếm. Chán qúa, tui tạt qua đây coi nó có đến anh chị chưa...

Hành: (Đứng trong nghe rõ câu chuyện, bực tức bước ra)

- Thưa Tía mới qua !

Ông Tư:

- Ừ, Tía đi kiếm thằng Kiệu. Nhân thể ghé thăm anh chị sui đây con .

Hành: ( giọng hờn trách )

- Tía kiếm chi cho mệt. Để ảnh tự do tâm tình với bồ cũ ảnh, có gì đâu tía...

Ông Tư:

- Sao được con. Tía đã từng dạy nó. Có vợ có chồng thì phải nhất mực thủy chung. Nó không nghe tía sẽ đánh đòn… Chớ sao.( với ông Năm ) Tử bất giáo Phụ chi họa sao anh sui . Đúng hong ?

Hành:

- Cám ơn Tía! Ba con cũng thường dạy: Con gái phải biết đề phòng mấy tên “sở khanh” trước, để khỏi rước họa vào thân. Cũng nhân đây con xin phép ba má con và Tía, cho con trả lại lễ vật đính hôn với anh Kiệu, để ảnh tặng người khác. Xem như con và ảnh từ nay không có quan hệ gì hết…

Ông Tư: ( quýnh lên )

- Ậy…  ậy… Con đừng làm vậy. Dù gì cũng còn Tía Má, Anh Chị Suôi đây. Còn người lớn nửa chớ. Áo mặc sao qua khỏi đầu được con.

Ông Năm: (cười)

- Thời nầy nó mặc vestone không anh ơi. Hơn nữa thằng Kiệu là con trai, dễ gì anh đặt đâu nó chịu ngồi đó.

Ông Tư: (qủa quyết)

- Anh chị Suôi và con dâu tui cứ yên tâm. Nhà tui là gia đình khuôn giáo lễ nghi. Tui nhất định bắt nó phải từ bỏ cái tật bồ bịt nhố nhăn… Đến  trầu rượu xin lỗii anh chị và con dâu tui. Phụ xử tử phải vong chớ... Thiệt mà.

Ông Năm:

- Biểu nó Sorry được rồi anh sui ơi. Bên nầy khó kiếm trầu cau lắm... (cười khà khà )


LỚP 4

KIỆU: ( Bước vào )

- Thưa ba. (thấy ông Tư) -Ủa, Tía đến rồi à ? Xin lỗi. Chắc Má và em Hành chờ con hơi lâu. Con kẹt, đi thay nhớt chiếc xe.

Hành: ( giọng hờn dỗi )

- Anh cứ tự nhiên lo cho người khác đi. Em và má... đâu có quan trọng gì đâu…

KIỆU: ( cười )

- Anh xin lỗi thiệt mà...Công việc Má và Em là ưu tiên 1 thôi... Đâu có việc nào hơn được đâu...

Ông Tư: ( nổi giận )

- Dẹp cái trò lừa đảo của mầy đi. Xe mầy tao thay nhớt hôm qua. Anh chị Suôi và con Hành giận mầy là đáng lắm. Kẻ có lỗi biết hối còn châm chế được, chớ còn láo toét như mầy thì không thể bao dung đâụ. Hồi chiều giờ mầy chui chỗ nào? Con nhỏ nào bồ bịt mầy. Nói thật đi. Tao sẽ rót rượu xin anh chị sui tha thứ cho mầy. Xin vợ mầy nó bỏ qua cho mầy. Ấm ớ chạy tội thì đừng có trách… Con Hành nó trả sính lễ cưới hỏi lại cho mầy đây nè...

KIỆU: (chưng hửng hỏi Hành)

- Gì kỳ vậy Em ?

ÔngTư: ( lớn tiếng )

- Hổng có kỳ kèo gì hết. Sự thật lúc nào cũng là sự thật. Tao hỏi mầy. Có đứa con gái nào đường hườn mà dám ưng cái thằng đàn ông bồ bịt ba-lăng-nhăng như mầy hông?

KIỆU:(Gảy đầu . . .Nhăn mặt)

- Con bồ bịt hồi nào mà tía “chụp mũ”  vậy ? Con thưa Tía ra toà về tội vu khống vô bằng cớ cho coi...

Ông Tư:

- Trời đãt! Cái thằng nghịch tử bất hiếu nầy lại kiếm chuyện chạy tội nửa. (tằng hắng ) - Nè, tao nhắc mầy biết, ở đây là xứ tự do. Đừng bắt chước cái mửng con tố cha . Em tố anh đó hỏng tốt lành gì đâu nghen con...

KIỆU: (bệu bạo)

- Ai biểu ...Mỗi lần bị má la . . . cái Tía kiếm chuyện chụp mủ qua con chi...

Ông Tư:

- Tao nói có sách mách có chứng nhen mậy. Tao hỏi mầy. Lúc đi làm về, má mầy biểu qua liền bên anh chị sui . Mầy nói còn bận lại đằng bồ mầy chút đã. Rồi mầy bỏ mầy vọt. Đúng hong? Thằng con hư thân mất nết…

KIỆU: ( qủa quyết )

- Thưa Tía không đúng… Con thấy đây là một kiểu vu cáo , đâm sau lưng chiến sĩ... Làm cả nhà hiễu lầm bậy bạ hết chơn...ức thiệt ...(mếu máo )

Ông Tư: ( nóng đỏ mặt )

- Lầm hả... Cây lên đầu mầy bây giờ nè. Cho mầy gọi 911 trước đó...( Đứng lên ) Mầy theo bồ theo gái chứng cớ rõ ràng mà còn dám bảo tao chụp mủ vu oan cho mầy hả?

Ông Năm:

- Xin Anh Suôi bớt giận cho phép con nó nói. ( Ông Tư ngồi lại vào sofa ) - Kiệu ?

KIỆU:

- Dạ !

Ông Năm :

- Tạm thời ba tin con bị rầy oan. Vậy con nói cho Tía con và ba biết : Chiều đến giờ con đi đâu? Tại sao phải giấu giếm việc đi thăm cô bồ cô bạn gì đó... làm cho Tía con giận ... Chi vậy? Con trai hể dám làm thì dám chịu chớ!

KIỆU:

- Thưa ba con có đi thăm cô bồ nào đâu... Con nói đi lại THẰNG BỒ ...Tía con nghe chưa chính xác là qui chụp, chia cắt, gieo rắc, chia rẽ tụi con rồi...

Ông Năm: - À! Té ra là vậy. Thằng bồ mà hiễu là con bồ.  Thiếu chính xác một cách ác liệt. Thiệt, chết người như chơi ha... ( cười khà...)

Ông Tư: ( vẫn chưa nguôi giận)

- Anh Suôi đừng có tin nó.( với Kiệu ) - Xe mầy tao thay xăng nhớt đầy đủ hôm qua rồi. Nay mầy còn đặt điều qua mặt mọi người... Vậy mà còn dám nói tao nghe không chính xác là sao ?!

KIỆU:

- Tía ơi, nghe không chính xác là nghe không rõ. Và tai nạn của sự nghe không rõ là ít cho nạn nhân nói và chịu khó nghe hết đầu đuôi lời giải bày...

Ông Năm: ( cười to )

- Được rồi. Tía con và Ba sẽ nghe con giải bày. Nói đi. Tại sao phải nói dối là đi thay nhớt xe?

KIỆU:

- Cám ơn Ba và Tía. Chuyện thế nầy: Hồi 8 giờ sáng nay, em Hành con điện thoại qua sở bảo chiều về ghé qua để hai đứa đi Chợ Xuân Việt Nam. Tãt nhiên là con theo ý ... vợ con rồi...

Ông Năm:

 - Tốt! Ở xứ tự do nầy mà biết qúi đàn bà như vậy là tốt. Phải hong anh sui ? Rồi sao nửa?

KIỆU:

- Chiều gần đến giờ tan cày, má ở đây lại gọi qua. Má bảo về ghé chở má đi xem giang hàng ở Hội chợ Xuân một chút... Khổ tới tắp cho con rồi đó ...

ÔNG TƯ: ( với ông Năm )

- Đó anh thấy hông. Tuổi trẻ bây giờ mỗi cái mỗi kêu khổ...Tui hồi nhỏ mần rễ cực tối mặt mà có dám than thở tiếng nào đâu...

ÔNG NĂM: ( cười )

- Thì tôi cũng như anh. Vì mình sợ mất vợ không dám than thôi. Tụi nhỏ ngày nay nó hay hơn mình. Cực khổ sướng vui gì nó cũng nói ra... (với Kiệu ) Ba thấy con than khổ là đúng... Má con bả có làm rể đâu mà bả cảm thông được cái khổ đó...

KIỆU: (Nhìn vào thấy bà Năm . . .nói lính quýnh )

- Dạ đâu có ba. Con chở Má và Em Hành con đi xem Hội chợ Xuân , vui chứ có cực nhọc chi đâu...

ÔNG TƯ:

- Vậy là tại tao với má mầy sai mầy chở qua thăm anh chị sui nên mầy than khổ chắc?

KIỆU:

- Đâu có Tía !( đọc nhanh như trả bài ) Công Cha như núi Thái Sơn. Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng yêu mẹ kính cha . Cho tròn chữ hiếu, mới là đạo con… mà. Tía đã từng dạy như vậy. Con đâu có quên... (gảy đầu) -Tại sao người già ưa bắt bẻ qúa vậy hỏng biết...Tía định chụp mũ bất hiếu cho con nửa rồi... Khổ ghê !

Ông Năm:

- Vậy chớ con than trách ai? Nói rõ cho tía con nghe.

KIỆU:

-Dạ! Con than chuyện thằng bồ ....Không, thằng bạn thân của con. Nó cũng gọi tới. Nó bảo: Việc gì cũng gác lại. Đêm nay phải giành đi với nó. Ba mươi năm mới có một lần. Tụi nó đồng lòng cử con làm Trưởng ban điều hợp gian hàng tuổi trẻ hải ngoại tại Hội chợ Xuân năm nay nửa chứ. Ba và Tía nghĩ coi con có khổ chưa?!

ÔNG TƯ:

-Chị Suôi đây và vợ mầy với lại thằng bạn. Ai quan trọng, cần lo, mầy không biết à? Sao mà tối dạ qúa vậy mậy?

ÔNG NĂM: ( cưới khà khà )

- Chắc là vợ quan trọng nhất phải không con ?

KIỆU:

- Dạ đúng!...(giật mình ) Dạ đâu có. Nếu hổng có má con thì đâu có vợ con ... Con phải có hiếu với má con trước chớ!

Ông Tư:

- Dữ ác hôn. Mới thấy nó giống tui được một  chút đó... Nhưng tao hỏi mầy nè. Nếu chỉ có má mầy bển với chị sui mà hỏng có tao và anh sui tao... Có tụi bây hong ? Ừa...

Ông Năm : ( lại cười )

- Thôi cũng được anh sui . Nó có hiếu với mấy bả cánh đàn ông mình ăn ké cũng an ủi chút đĩnh rồi ... Sợ nó học đòi... rồi quên tuốt luốt mới đáng trách chớ... ( với Kiệu ) Bây giờ con tính sao?

KIỆU:
- Dạ, con có cách ổn thõa rồi....

Ông Năm: (cười )

- Cách nào? Làm bộ đi thăm bồ thăm bạn. Đi đổ nhớt, đổ xăng... Trì hoãn. hết thời gian, huề cả làng , đúng hong ?

KIỆU:

- Dạ con đâu dám mánh mung vậy ba… Con mượn chiếc xe 8 chỗ ngồi của thằng bồ con. Định tới đây chở ba má, em Hành rồi quay về bển rước Tía má con đi dự lễ khai mạc Hội Chợ Mùa Xuân luôn... Không dè chiếc  xe nó khô nhớt phải đi thay nên trể giờ... Bạn con nó ngồi ngoài xe kìa kìa... ( thở ra ) . Hiễu lầm hết chơn.....

.Ông Năm:

- Sự hiễu lầm suýt nguy hiễm ha...Con Hành đâu rồi ?

Hành: ( nhìn Kiệu cười bẽng lẽn )

- Dạ, Con đây nè ba .

Ông Năm:

- Sao! ( nhìn con gái cười ) Bây giờ trả nhẩn cưới lại cho thằng Kiệu phải hong?

Hành: (Nhìn Kiệu cười khúc khích )

- Ba hỏi kỳ qúa hà .

Ông Năm: ( mắng yêu con gái )

- Chưa chi đã ghen bóng ghen gió... (với Ông Tư) Nó giống y chang má nó anh sui ...

Bà Năm: ( từ nhà trong bước ra )

- Phải rồi. Hứ! Cha con như khuông đúc mà đổ thừa nó giống tui...

Ông Năm: ( cười )

-Thì tôi chỉ nói nó giống dòng máu ‘Hoạn Thư’ của bà thôi mà...

Ông Tư:

-Ôi, anh Suôi nói vui thôi. Xin chị Suôi đừng giận.

Bà Năm: (trừng mắt với ông Năm)

- Không nể mặt anh Suôi tui không có nhịn ông đâu à nhen . . .

Ông Năm:

- Thì lâu lâu bà cũng cho tôi lên ...một chút chứ. Mà thôi mẹ con bà làm ơn sửa soạn nhanh đi. Thằng Kiệu còn về bển đón chị sui nữa đó.

Hành:

- Dạ. Con và má sửa soạn xong hết rồi ba. ( với Kiệu ) Em Sorry. Hiễu lầm. Đừng giận nha...

KIỆU :

- Ngu sao giận... ( cùng cười )

Ông NĂM:

- Nè Kiệu ?

KIỆU: - Dạ ! Thưa Ba ?

ÔNG NĂM :

- Năm nay Hội chợ có nhiều gian hàng không con?

KIỆU:

- Dạ nhiều lắm ba . Cửa hàng Tuổi trẻ tụi con năm nay, được phụ huynh giúp vốn gây qủi cứu trợ có khoản mười mấy  lượng vàng . Chúng con sẽ tổ chức sổ số. Vừa vui xuân vừa thêm lợi nhuận gởi về cứu trợ quê nhà bị thiên tai bão lụt nữa ba.

Hành: ( hăng hái )

- Mỗi vé trúng độc đắc 2 lượng vàng đó ba...

Bà Năm:

- Chu choa... mẹt ơi! Mỗi vé trúng 2 lượng. Chà, biết đâu, 6 người mình mua 6 vé đều trúng hết. Vị chi là 12 lượng. . . . Thấy chưa... Tui nói hay hỏng bằng hên mà...

Ông Năm: (cười ) - Mẹ con bà ...Thiệt là...

Bà Năm : (Trừng ông Năm)

- Thiệt chứ tôi nói giả hả ?

Ông Năm:

- Nghe tới vàng là cặp mắt sáng rỡ . Ai mà xổ cho bà một hơi 6 lô độc đắc?  Hèn nào người đời chẳng bảo: Dùng lửa thử vàng. Dùng vàng thử đàn bà. Đúng qúa mà...

Hành: ( ôm cổ ông năm liếng thoắng )

- Người ta cũng nói  “Dùng đàn bà thử đàn ông”  nữa phải hôn ba...? ( nhìn bà Năm cười ranh mãnh )

Ông Năm: ( mắng yêu con gái)

- Cha mầy!

( Tất cả cười vang. Tiếng nhạc Xuân vang lên rộn rã... Màn đóng nhanh .)


Sông Cửu

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian