Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Bến đò xưa- Ngô Quang Diệp

Bến đò xưa


BẾN ĐÒ XƯA

Chiều nay ghé lại bến sông xưa
Nắng đổ chiều hôm ngã bóng dừa
Tìm thăm cô lái đò năm trước
Đã chở tôi sang những chuyến đò

Ngày ấy tôi qua đò đứng đợi
Cô lái chèo đưa lữ khách sang sông
Nửa đời xa vắng tôi còn nhớ…
Ngày ấy mỗi lần qua bến sông

Gió chiều phơn phớt lúa trên đồng
Con đò đưa khách còn neo đậu
Cô lái ngồi buồn mắt dõi trông
Trên bến quán chiều thưa thớt khách

Dưới dòng cô lái vẫn thương mong
Thương chàng thi sĩ phận long đong
 Một chuyến đò đưa chiều năm trước
Mà chút tình riêng giấu đáy lòng

Qua đò khách đi, đi - đi mãi
Để bến đò xưa - cô lái mong
Đất trời rung chuyển cơn binh lửa
Quê hương bốc cháy, cánh đồng hoang

Làng, thôn cứ thế mặc điêu tàn
Dưới dòng vắng bóng cô đò đưa
Xác xơ quán lá chiều trên bến
Xóm làng hoang vắng, mái tranh thưa

Chiều tàn vỗ cánh chim về tổ
Chạnh lòng thương nhớ lái đò xưa
Em ơi! Giờ ở phương nào nhỉ ?
Em có còn không? Nhớ đến tôi?

Hay em giận dỗi ra đi mãi
Bỏ mặc dòng sông, bỏ bến đò
Bỏ quên nỗi nhớ người tri kỷ
Trở lại tìm em - lỡ chuyến đò!

Chuyến đò thương nhớ năm xưa ấy
Đã lỡ rồi em! Em biết chăng
Ra đi biền biệt từ độ ấy
Vẫn giữ trong lòng mảnh duyên trăng

Chiều nay thương quá nghe cay đắng
Tôi mất em rồi! Em biết chăng
Tôi xin chia nửa lòng thương nhớ
Gởi lại chiều nay bến đò xưa.

         Vĩnh Long, 1/1/2010

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian