Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Dấu yêu khoảnh khắc…- Thuydu

Dấu yêu khoảnh khắc…

Dấu yêu khoảnh khắc…

Thì cứ để nắng khà khiễng đi Em
Đừng vấp thời gian như anh trốn chạy
sự tín chấp liệu có cho mình quay lại
khi khoảnh khắc nhớ thương vụn vỡ nỗi đau

Mùa đáo hạn rồi cũng qua mau
Tôi – Em lại bặt nhau vận ngữ
Đôi ta như rơi vào vùng bão dữ
lạc lối mưa, lạc cả cội nguồn

         Tháng ba mùa giáp hạt nghe buồn
         Tìm tặng Em đoá hồng, nhưng nào có
         cải trổ ngồng, nồng cay theo gió
         trời chưa thu, đã lấp ló mây mù

         Anh thì cứ lang thang làm gã ngờ ngù
         Mang nỗi ưu phiền như đèn cù tối sáng
         Trôi qua miền sông, con nước đầy lai láng
         Tìm nồng nàng nơi áng trăng treo

Anh nào bắt Em chờ, để phải mốc meo
Đánh mất theo một thời thiếu phụ
khi quê nghèo vào mùa vụ
con nước chia hai, con nước lớn - ròng

Anh tự bảo…khi tìm ra được một đoá Hồng
Màu tim tím, anh sẽ lồng vào tim Em bên trái
Trái yêu thương dạt dào ngai ngái
Dành hết cho Em... khoảnh khắc dấu yêu.

                        
Thụy Du

COMMENTS G+/FB:

1 Comments
  1. Anonymous19/3/14

    Thơ Thuy Du lúc nào cũng rất phóng khoáng, ý dồi dào, gieo vần chặc chẻ nhưng thoai mái không hề gượng ép...nhưng luôn mang âm điệu hơi trúc trắc trục trặc như lúc nào cũng đang trôi trên thác gềnh. Một sự cố tình đã thành phong cách chăng? Tôi thích đọc thơ anh, để chiêm nghiệm nhiều hơn là thuỏng thức giai điệu thường là mềm mại vốn có của thơ trữ tình. Có lẻ anh nên cho thêm vào thơ một chút dịu mềm , thơ sẽ dễ nhơs và đi vào lòng độc giả hơn,

    ReplyDelete

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian