Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Chùm thơ Quên-nhớ...- Thụy Du

Chùm thơ Quên- nhớ...- Thụy Du
-------------------------------------------------------------------


CÕNG NẶNG NỖI BUỒN CÕNG NẶNG NỖI BUỒN

Nhớ…! đủ chưa để ngỡ là yêu ?
Quên…! đủ chưa để thành xa lạ ?
Giữa hai miền đất hạ.
Nắng vẫn chưa đủ soi…để lạ trái tim người.
 

Chòng chành, chao nghiêng đánh mất nụ cười
Đường chia hai, mỗi chiều nghiệt ngã
Như cánh buồm nhỏ nhoi giữa miền sóng cả.
Tôi và Em lạc ngả đôi đường.


Ánh trăng khuya, còn soi sáng tỏ tường ?
Hay chỉ là đêm đen, chán chường vô vọng.
Ta từng dìu nhau, giữa đồng cỏ rộng.
Sao để lạc nhau, đêm mộng canh dài.

Nhớ sao êm nhẹ gót hài
Có đủ yêu, đủ quên hình hài xưa cũ ?
Tình yêu nào là đủ ?
Lãng quên nào vừa đủ ta đau.

CÕNG NẶNG NỖI BUỒN Khi trái tim thật sự mất nhau
Ai đo dược trong nhau miền nhớ ?
Chuyện ngày xưa, xin Em chớ.
Đặt tên buồn…” biển nhớ” gọi mông mênh.

Ở những con đường ta đã quên tên.
Lối đi, ngõ về chênh vênh lạc lõng.
Trái tim Tôi – Em vốn mỏng.
Nên khi quên…! Cõng nặng nỗi buồn


                            Thụy Du
--------------------------------------------------------



QUÊN - NHỚ !

Người thì cố quên, tôi thì cố nhớ.
Nhớ và quên, để khoảng trống chênh vênh.
Nghiêng một bên, để cố mà quên.
Sao cứ nhớ, cái tên nào đó.?

Nhớ nồng nàn, những chiều lộng gió.
Quên giả vờ, vẫn còn đó nỗi đau.
Người muốn quên, nhưng tim vẫn nghiêng chao
Nên cứ mãi nao nao thổn thức.

Nhớ và quên, nỗi niềm ray rức
Ngu ngơ tình, đau nhức hồn côi.
Thả buồn tênh, theo những dòng trôi.
Tìm quên… nhưng sao môi lại nhớ.?

Trái tình…giữa hai miền quên - nhớ
Là những kỷ niệm còn… lại đó ngày xa.
Để khi người lúc chợt hiểu ra.
Thì chơi vơi, Ta - Người… xa lạ.

Ảo ảnh không tên, ở mùa phượng hạ
Nhớ miền ve, là lạ khúc buồn.
Ngày mà chúng ta, tìm lại cội nguồn.
Nhớ và quên, cuộn cuồn loạn nhịp.



Thời gian nào, biết chăng đuổi kịp.?
Nên nỗi nhớ không tên, mãi không thể nào quên.
Buồn cứ bám theo …suốt một bên.
Trôi lênh đênh, mịt mù xa ngái.

Ở hai mặt cuộc đời…phải trái.
Lúc nhớ - lúc quên ngang trái cuộc tình
Thì thôi…ta cùng trở lại chính mình.
Với truyện tình…
tưởng quên !
vẫn nhớ !
                                              Thụy Du

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian