Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Chết & Cát bụi- Thụy Du

    CHẾT !

Ai cũng sợ ngày không còn nữa
Ta sợ gì cái ngày ấy đến gần.
Cái chết chỉ là một phần.
Như giấc ngủ dài, thiên thần mời gọi.

Chết ! có nghĩa là qua một đêm, không cần soi rọi
Chẳng chiêm bao mà cũng chẳng đớn đau.
Khi ra đi không cần dặn trước, dặn sau.
Và vì thế…đừng ai mau rơi lệ

Khi ta chết, xin đừng ai câu nệ.
Đừng khóc than, những hạt lệ sầu bi.
Đừng gọi tên ta thảm thiết lâm ly.
Đừng đánh thức, cứ để ta đi thanh thản.

Tiếc gì trần gian, chỉ toàn buồn nản.
Người bội người, đời phản trắc nhau.
Nên xin…hãy để hồn ta nhẹ nhõm đi mau.
Bởi ta nào còn khát khao cuộc sống.

CHẾT & Cát bụi- Thụy Du, Phố núi và bạn bè

Chết có nghĩa là ta bắt đầu đi bằng hình bóng
Nơi vĩnh hằng, sống kiếp hư vô.
Xa cuộc đời với những chen xô
Trở lại chính mình…không cần tô son, trét phấn

Ngày ta chết, xin đừng ai vương vấn.
Cũng xin đừng ai, quấn mảnh khăn tang.
Vì khi sống ở trần gian vốn đã lang thang.
Thì lúc chết, cần mang chi nuối tiếc.

Có thể đêm nay ngủ rồi…sáng mai ta không còn biết.
Là lúc hồn ta, không còn tiếc điều chi
Vì đời lắm lúc, cũng có khi.
Nhắm mắt lại, mọi miền bi xoá hết.

Ta biết ! có rất nhiều người…sợ chết.
Ta thì không, sợ đoạn kết cuộc đời.
Vì được về giữa đất giữa trời.
Cũng là nơi ngàn đời viên mãn
                    

              Thuy Du

CHẾT & Cát bụi- Thụy Du, Phố núi và bạn bè


CÁT BỤI

Ta hiểu vòng đời, tất cả sẽ phôi pha
Mọi thứ… như phù hoa bèo bọt.
Có bon chen, giận hờn, mặn ngọt
Rồi sẽ không còn, khi giọt thở rời ta.

Ngày ta bên nhau, nào ai đã hiểu ra
Điều giản đơn, giận hờn thương nhớ
Xa hay gần chỉ là cái cớ
Còn ai chăng…biết chớ ngoài ta ?

Thời gian nào biết chờ, nên lặng lẽ trôi xa
Ký ức nhạt nhòa trong ta đọng lại
Tháng, năm những mảng đời hiện tại
Vẽ lại sắc màu…trăn trở dở dang


Suốt hành trình, trong ảo vọng thênh thang
Đêm sâu hoài công, trang âu sầu buồn tủi
Như loài thú hoang nhốt trong lồng cũi
Mới cảm ra, buồn tủi thân mình
Là lúc ta mơ hồ, gập ghềnh trôi giữa biển.

Trong cơn khát vô hồn vông viễn
Ta mệt nhoài giửa sóng lăn tăn
Màu Thực - Chân , Nghiệt - Ngã ai ngăn ?
Trắng đêm…căng độ dài thương nhớ

Khát vọng từng cơn, mang niềm nỗi nhớ
Ngái ngủ bơ phờ, chờ đợi bình minh
Muốn niệm từ, một tiếng cầu kinh
Nhưng do dự nên cứ lần, cứ lữa.

Phải chăng ta ? mong mình lần nữa
Nhận ra nhau, giữa hai ngã đêm trường
Ám ảnh, cô đơn đọng cõi vô thường
Ta có thật sự hiểu mình tường tận ?

Có phải ?...đời là những trang dài vô tận
Với số phận mệt nhoài, thương hận khôn nguôi.
Thôi thì thả tay ra, ta bỏ buông xuôi
Rồi tất cả cũng trở về cát bụi.

                      
                     Thụy Du

COMMENTS G+/FB:

1 Comments
  1. Có nghĩa gì đâu một kiếp người

    Một kiếp người chỉ một kiếp thôi
    Phù dung mấy độ phù dung rơi
    Mây trời xanh thẳm xanh màu nhớ
    Trút cạn nổi niềm nổi chẳng vơi
    Cất bước độc hành ta lại bước
    Chạnh lòng nhớ bạn nhớ xa khơi
    Chiều nay gió lạnh về đâu lạnh
    Giữ lại vần thơ giữ mãi thôi...
    . N.A. (THANH QUANG S/T)

    ReplyDelete

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian