Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Đôi mắt- Lê Hoài Nhơn

ĐÔI MẮT đôi mắt 1

Anh thấy cả trời xanh trong mắt em
Thấy cả lá me và những cành phượng đỏ.
Những chưa lần thấy hình anh trong đó
(Có bao giờ dám nhìn thẳng đâu em?)

Đôi mắt đen tròn: hiền dịu, thân quen
Mà đối diện anh thấy mình lúng túng.
Những ý nghĩ bỗng trở lên lộn xộn
Nên anh chưa hề nói trọn một câu.

Mỗi lần nhìn lại nhủ: để lần sau.
Để lần sau trở thành lần sau nữa
Rồi mãi vậy, mà em chưa hề hỏi
Làm sao anh có thể thốt lên lời?

Đôi mắt đen rạng rỡ lúc em cười
Vẫn chăm chú vào những bài toán khó
Giảng đường lặng im, ngọn đèn sáng tỏ
Vẫn thức cùng em – dẫu quá khuya rồi.

Ngày tháng dài cứ mãi êm trôi
Anh vẫn thế, vẫn e dè ngần ngại
Nhưng chưa nói, phải đâu là....không nói
“Sẽ” rồi là “sắp” phải không em?

Con đường nào dẫn đến ta quen?
Anh thường hỏi, chưa tìm ra đáp số.
Trả lời đi! Ơi người en bé nhỏ
Chuyện chúng mình...khởi điểm ở nơi đâu?

đôi mắt Trên giảng đường...ta vẫn trộm nhìn nhau
Em xấu hổ cúi đầu vào trang vở.
Anh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài của sổ
Vờ tìm xem đứa bạn dưới sân trường

Từ ngữ nào diễn tả được niềm thương
Câu thơ nào đủ nói nên nỗi nhớ?
Anh không biết – chỉ biết rằng vẫn “sợ”
Khi nhìn em – anh không nói nên câu....

Chuyện chúng mình khởi điểm ở nơi đâu?
Trả lời đi! Ơi người em bé nhỏ
Anh thường hỏi – chưa tìm ra đáp số....
Con đường nào dẫn đến ta quen?....


          Lê Hoài Nhơn- DĐTN 06-82

COMMENTS G+/FB:

1 Comments
  1. Anonymous13/6/12

    Những vần thơ rất...thơ và trong sáng, đẹp như mối tình đầu của thuở học trò. Cám ơn tác giả đã đưa tôi về với kỷ niệm ngày xưa.

    ReplyDelete

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian